"Hóa ra giám đốc Tần vẫn luôn chú ý đến điểm này!", cuối cùng Tô Nhuệ cũng hiểu ra, nói: "Không sai, trong tay tôi quả thực nắm giữ rất nhiều các mối quan hệ liên quan! Không biết giám đốc Tần muốn dùng như thế nào?"
“Cái nào tốt nhất ấy! Đỡ cho tôi phải bắt cô tìm từ đầu!”
Tần Kiệt nói như vậy, Châu Phàm càng cảm thấy tò mò. Trong lòng anh ta đang nghĩ xem rốt cuộc Tần Kiệt muốn làm cái gì.
Anh ta rất thông minh, vẫn luôn im lặng không nói gì, lẳng lặng nghe Tần Kiệt và Tô Nhuệ nói chuyện.
Tần Kiệt nói: "Năm nay đất nước chúng ta có một sự kiện lớn! Không cần tôi phải nói, mọi người đều đã biết!"
"Thế vận hội Olympic!"
Tô Nhuệ và Châu Phàm không hẹn mà cùng nói ra.
"Đúng vậy, chính là thế vận hội Olympic!", Tần Kiệt gật đầu nói: "Thế vận hội là kết quả nỗ lực nhiều năm của đất nước chúng ta để trở thành nơi đăng cai, là lần đầu tiên kể từ khi đất nước chúng ta tham gia vào hệ thống kinh tế toàn cầu, nó thực sự đã thể hiện sức mạnh của đất nước chúng ta với người dân trên toàn thế giới!"
"Đến lúc đó, các vận động viên Olympic của đất nước chúng ta sẽ ở ngay trên sân nhà của họ, dũng cảm phấn đấu, chiến đấu vì danh dự của quê hương tổ quốc. Còn việc của giám đốc Tô là tìm một người thông thạo trong giới thể thao, mời anh ta gia nhập vào đội của chúng ta!"
"Tuyển dụng người ở trong giới thể thao sao?", Châu Phàm nghe xong có chút mơ hồ.
Thể thao và siêu thị, là hai ngành nghề hoàn toàn khác nhau, mời về đây làm cái gì.
"Tôi có thể hỏi một câu không?", Châu Phàm nói.
"Có thể!", Tần Kiệt gật đầu.
"Mời người ngành khác gia nhập vào, có phải là làm chuyện thừa thãi hay không?", câu hỏi của Châu Phàm rất thẳng thắn.
Tần Kiệt mỉm cười khua khua tay: "Không, không thể nào!"
"Lý do?", Châu Phàm lại hỏi.
"Có hai lý do!"
Tần Kiệt chìa ngón tay đầu tiên ra: "Thứ nhất, sau tết nguyên tiêu, thành phố Hán của chúng ta lập tức sẽ mở ra cuộc tuyển chọn người cầm đuốc Thế vận hội. Tôi muốn đại diện cho siêu thị chúng ta trở thành người cầm đuốc Thế vận hội ở khu vực Nam Hồ!"
"Cái gì?"
Châu Phàm và Tô Nhuệ đồng thời kêu lên.
"Giám đốc Tần, anh muốn làm người cầm đuốc cho Thế vận hội sao?"
Một lúc lâu sau Châu Phàm mới định thần lại.
"Đúng vậy, tôi muốn làm người cầm đuốc Thế vận hội!", Tần Kiệt mỉm cười gật đầu.
"Đây là một ý kiến hay!", Tô Nhuệ nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt khâm phục và kính trọng: "Một khi trúng tuyển, giám đốc Tần sẽ đại diện cho siêu thị chúng ta với tư cách là người cầm đuốc Thế vận hội. Đến lúc đó, khi máy quay chiếu đến anh, thì tương tương với việc anh đã tuyên truyền quảng cáo mặt tích cực cho siêu thị chúng ta rồi!”
"Hãy để hình ảnh doanh nghiệp của siêu thị chúng ta nâng lên một tầm cao mới! Tiếp tục phối hợp với các chương trình thể thao, đến lúc đó, siêu thị chúng ta sẽ thu hút một làn sóng chú ý khác! Tiếng tăm của siêu thị nhất định sẽ bay cao bay xa!"
Nghe xong ý kiến của Tô Nhuệ, cuối cùng Châu Phàm cũng thật sự hiểu được cách làm của Tần Kiệt.
Anh ta cũng rất ngạc nhiên.
Không ngờ rằng Tần Kiệt lại có thể nghĩ đến việc nhân cơ hội làm người cầm đuốc Thế vận hội để khơi dậy một làn sóng mới.
Một khi trúng tuyển, ban đầu tên tuổi của Tần Kiệt chỉ giới hạn ở khu vực Nam Hồ- Hán Xương trong nháy mắt liền lan đến khắp thành phố Hán thậm chí toàn tỉnh.
"Không sai, đây là một nước cờ hay! Giám đốc Tần, vẫn là anh nhìn xa trông rộng! Chuyện này, tôi không có ý kiến nào khác! Nhưng cụ thể, phải làm như thế nào?", Châu Phàm hỏi dò.
"Cái này phải nhờ người trong ngành giúp đỡ!", Tần Kiệt mỉm cười nhìn Tô Nhuệ: "Chuyện này để cho giám đốc Tô phụ trách đi, cô nhất định phải mời được một người trong giới thể thao cùng chung chí hướng với chúng ta tham gia đấy nhé!"
"Không yêu cầu cao, thứ nhất, đồng ý với triết lý kinh doanh của siêu thị chúng ta, thứ hai, thông thạo chuyện sắp xếp nhân sự trong giới thể thao, thứ ba, có thể kiên định một lòng gây dựng siêu thị thể thao với chúng ta!"
"Giám đốc Tần, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng tìm một người như vậy về cho anh!", Tô Nhuệ nhận nhiệm vụ: "Nhưng rốt cuộc tầng ba làm cái gì, có phải là anh nên nói cho tôi biết rồi đúng không?"
"Câu lạc bộ lò xo bạt nhún!"
"Câu lạc bộ lò xo bạt nhún ư?", Tô Nhuệ sửng sốt, sàng lọc một lượt trong đầu, một lúc lâu sau mới nghĩ ra: "Đây chẳng phải là một hạng mục thi đấu trong Olympic sao?"
"Đúng vậy! Chính là một hạng mục thi đấu trong Olympic!", Tần Kiệt gật đầu nói.
"Giám đốc Tần, theo tôi biết thì trước mắt ở thành phố Hán chúng ta vẫn chưa có câu lạc bộ lò xo bạt nhún đúng không? Cái này, cũng có thể có thị trường ư?", Tô Nhuệ nghi ngờ nói.