Nền kinh tế thị trường ảm đạm.
Mà đến lúc đó, chắc chắn bản thân anh sẽ mở rộng quy mô sự nghiệp.
Nhất định sẽ đầu tư vào đủ ngành nghề.
Nếu muốn đầu tư, cần có nhân tài.
Nhân tài ở dạng đầu tư sẽ không giống như đám người Châu Phàm đâu.
Họ hoàn toàn là nhân tài ở hai hệ thống khác biệt.
Mà Tô Nhuệ quanh năm làm quản lý chăm sóc khách hàng trong ngành chứng khoán.
Rất am hiểu về đầu tư.
Là nhân tài không thể đòi hỏi nhiều đấy.
Nếu tuyển dụng cô ấy, coi như chuẩn bị nhân tài trước cho tương lai vậy.
“Giám đốc Tần, nửa đêm nửa hôm, trời còn lạnh nữa, anh nỡ lòng nào để một cô gái phải đợi lâu à? Lúc này đây, tôi thực sự cần một chút hơi ấm từ anh đấy! Cầu xin anh, cho tôi một chút ấm áp đi, chăn gối của tôi lạnh lắm, không có tí hơi ấm nào! Cầu xin anh đấy!”
Giọng nói của Tô Nhuệ trong điện thoại càng lúc càng nũng nịu.
Tần Kiệt nghe xong mà nổi hết da gà.
“Ngưng ngay, ngưng ngay!”, Tần Kiệt sợ rồi, anh vội vàng yêu cầu Tô Nhuệ ngừng lại: “Được rồi, tôi đồng ý với cô! Chín giờ sáng mai cô tới siêu thị Kiệt Tuyết tìm tôi!”
“Thật hả?”, Tô Nhuệ kinh ngạc hô lên.
Tần Kiệt: “…”
Anh thực sự muốn nói, gái à, nửa đêm nửa hôm, cô đừng hô lên như vậy, ai nghe được sẽ hiểu lầm đấy.
Con gái con lứa, khép nép một tí được không?
“Ừm, ngày mai tới tìm tôi, muộn quá rồi, tôi phải ngủ đây! Ngủ ngon!”
“Cảm ơn giám đốc Tần, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh! Moah~ Ngủ ngon~”
Tần Kiệt: “…”
Thôi xong.
Nửa đêm rồi còn bị hôn gió.
Phen này thì ngủ làm sao được.
Chiêu mộ cô gái Tô Nhuệ này, không biết là phúc hay họa đây.
Haizz~
Ai biết chứ.
Nếu thực sự không được thì ai cần biết cô ấy có phải cỏ gần hang hay không, cứ ăn là xong!
Cùng lắm thì mua một căn nhà, kim ốc tàng kiều cũng được.
Đàn ông mà, không được phép nói không.
Cũng không thể sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Tần Kiệt lăn ra ngủ thật.
Trong mơ, anh mơ thấy Tần Tuyết.
Tần Tuyết khoác cánh tay anh, chạy nhảy nô đùa trong trời tuyết.
Hai người đùa giỡn, chơi ném cầu tuyết, rất vui vẻ.
Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi.
Anh mơ thấy Ôn Thanh Thanh.
Ôn Thanh Thanh cưỡng ép lôi anh đi, đòi anh dạo bộ cùng cô ấy.
Anh muốn từ chối, nào ngờ Ôn Thanh Thanh nhảy lên, đu trên người anh như con koala, không chịu buông tay.
Anh rất bất lực, đành phải đồng ý, nắm tay Ôn Thanh Thanh đi dạo phố.
Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi.
Anh mơ thấy Trình Tư Nhã.
Trình Tư Nhã đột nhiên từ thủ đô tới thành phố Hán.
Làm anh trở tay không kịp.
Đòi anh đi chơi cùng cô.
Để không khiến bà tổ cô này gây sự, anh đành phải chiều theo.
Thế mà chơi một lần hết ba ngày.
Còn chơi tới tận khách sạn.
Suýt nữa làm Tần Kiệt mỏi đến gãy cả lưng.
Vất vả lắm mới tiễn được Trình Tư Nhã thì Tô Nhuệ xuất hiện.
Cô ấy tìm anh chỉ có một mục đích.
Tuy nói là thảo luận về dự án đầu tư.
Trên thực tế là thả dây dài để câu cá lớn, sinh cho Tần Kiệt một thằng cu mập mạp…