Nhưng siêu thị này được trang hoàng đẹp mắt và cũng rất to.
Bố Tần và mẹ Tần trước kia mới chỉ xem qua diện tích kinh doanh trên giấy phép, bây giờ đích thân quan sát thực tế mới biết ba tầng siêu thị với hơn hai nghìn mét vuông to đến mức nào.
Quá chấn động luôn!
Dạo hết tầng một và tầng hai là tới tầng ba.
Bố Tần và mẹ Tần thấy phần lớn tầng ba được vây quanh bởi tường bao, chưa khai thác hết.
Có vẻ hơi lạ.
“Kiệt Tử, bên trong có gì thế?”, bố Tần hỏi.
“Đây là bí mật kinh doanh, bây giờ chưa tiện nói ra đâu. Miệng lưỡi thế gian phức tạp, nói lộ hết ra ngoài thì không kiếm được tiền nữa!”, Tần Kiệt ghé tới nói nhỏ với ông.
“Bí mật kinh doanh hả?”, bố Tần không phải kẻ ngốc, nghe tới bốn chữ này, ông lập tức hiểu ra dụng ý của con trai: “Ừm, không nhắc đến nữa, không thể để đối thủ cạnh tranh lấy được bí mật của mình! Không hỏi nữa, chúng ta ra ngoài thôi!”
“Đúng rồi, câu kia nói thế nào nhỉ, biết người biết ta…”
“Mẹ ơi, câu sau là trăm trận trăm thắng!”, Tần Kiệt bổ sung thêm.
“Đúng, đúng, đúng là trăm trận trăm thắng! Không nói mới tốt, không nói mới tốt! Suýt nữa làm hỏng việc lớn của Kiệt Tử rồi!”, mẹ Tần nói.
“Mẹ ơi, thực ra cũng không nghiêm trọng đến thế đâu!”, Tần Kiệt lắc đầu cười.
“Cứ phải cẩn thận chứ!”, mẹ Tần lại đảo mắt nhìn anh.
“Được, con nhớ kỹ rồi! Lối ra ở đằng trước, chúng ta ra ngoài thôi!”, Tần Kiệt nói.
“Ừm!”
Gia đình Tần Kiệt nhanh chóng ra khỏi siêu thị.
Xuống đến dưới tầng.
Nhìn tòa nhà Thái Tử và môi trường xung quanh.
Bố Tần và mẹ Tần càng nhìn càng thấy kích động.
Ba tầng lầu nay do con trai mình mở ra đấy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến chuyện này thì nói thế nào họ cũng không dám tin.
Con trai mình có tiền đồ rồi.
Nhà họ Tần có người kế tục rồi!
Bố Tần và mẹ Tần cùng cười.
Ngày mồng Tám đầu năm, cả ba người trong gia đình Tần Kiệt đều rất vui vẻ.
Nhất là bố mẹ của anh, suốt cả ngày, họ vẫn mải mê đắm chìm trong niềm vui sướng khi biết con trai mình là ông chủ.
Phấn khởi tới tận mười giờ tối, họ mới không chịu nổi cơn buồn ngủ, đành phải tiến vào mộng đẹp.
Sau khi thấy bố mẹ đi ngủ, Tần Kiệt cũng thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay đánh dấu khởi đầu mới của gia đình họ.
Kể từ ngày hôm nay, lịch sử của nhà họ Tần chính thức bắt đầu thay đổi.
Thấy bố mẹ ngủ say, Tần Kiệt tắm qua một cái, chui vào ổ chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Reng reng reng ~
Tiếng chuông điện thoại của anh đột ngột vang lên.
Nửa đêm nửa hôm rồi, ai còn gọi điện thoại vào giờ này nhỉ.
Liệu là ai nhỉ?
Chẳng lẽ là Tần Tuyết?
Ừm, chắc là thế rồi.
Cô nhóc này, nửa đêm nửa hôm, chắc lại tơ tưởng tương tư rồi.
Khà khà~
Tần Kiệt bò dậy, quơ lấy điện thoại.
Anh chẳng buồn nhìn dãy số hiển thị đã bắt máy: “Tuyết Nhi, muộn thế này rồi, chưa ngủ à?”
“Giám đốc Tần, Tuyết Nhi là ai thế?”
Một giọng nữ khác đột nhiên vang lên trong điện thoại, nhưng không phải Tần Tuyết.
Tần Kiệt sững người, nhấc điện thoại ra nhìn lại, người gọi không phải Tần Tuyết, mà là Tô Nhuệ.
Trưởng phòng chăm sóc khách hàng của trung tâm chứng khoán Hán Xương khi ấy.