Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Sáu ngày tiếp theo, Tần Kiệt vẫn luôn ở nhà cùng bố mẹ.  

 

Ban ngày thì dạo chơi ở các khu danh thắng nổi tiếng trong thành phố Hán.  

 

Buổi tối thì ngồi nhà xem ti vi, trò chuyện.  

 

Ngày tháng trôi qua rất đủ đầy.  

 

Ở kiếp trước, sau khi bước chân ra ngoài xã hội, anh vẫn luôn bôn ba vì cuộc sống.  

 

Chưa từng có lúc nào ở bên cạnh bố mẹ thật trọn vẹn, nói chuyện cùng họ, du ngoạn cùng họ.  

 

Lần này, sống lại một kiếp, Tần Kiệt làm được điều đó rồi.  

 

Người ta thường bảo, đến một độ tuổi nhất định, khao khát lớn nhất của con người sẽ là được con cái bầu bạn bên cạnh.  

 

Bây giờ Tần Kiệt thực sự hiểu rồi.  

 

Trong sáu ngày này, anh nghĩ đủ mọi cách để bầu bạn cùng bố mẹ, để họ thấy phấn khởi.  

 

Ngày tháng ấm áp và vui vẻ.  

 

Chỉ chớp mắt đã tới ngày mùng Tám tết.  

 

Đến ngày đi làm theo quy định của pháp luật rồi.  

 

Tần Kiệt bảo bố mẹ báo cáo đơn vị xin nghỉ thêm một ngày.  

 

Anh dẫn bố mẹ tới siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

“Giám đốc Tần!”  

 

“Chúc mừng năm mới giám đốc Tần!”  

 

Khi Tần Kiệt dẫn bố mẹ xuất hiện tại siêu thị, các nhân viên liên tục lên tiếng chào hỏi bắt chuyện với anh.  

 

Nghe thấy những điều này, bố Tần kinh ngạc đến mức không khép được miệng lại.  

 

Trước kia ở đơn vị, lúc nào cũng là ông gọi người khác giám đốc này giám đốc kia, bây giờ nghe người ta gọi con trai mình là giám đốc Tần, tuy không phải chào hỏi ông, nhưng con trai ông cũng họ Tần chứ, nghe rất sung sướng.  

 

Người khác gọi con trai ông là tổng giám đốc Tần.  

 

Người làm bố như ông chính là bố của giám đốc, oai phong hết sức.  

 

Suốt dọc đường, bố Tần cười tươi như hoa.  

 

Mẹ Tần cũng không kém gì.  

 

Con trai mình mới hai mươi hai tuổi.  

 

Thế mà đã được một đám người nhiều tuổi hơn thằng bé, thậm chí nhiều hơn cả một giáp, gọi là giám đốc Tần.  

 

Bà nghe xong cũng thấy tự hào chứ.  

 

Được người khác gọi như thế chứng tỏ con trai của bà có tiền đồ lắm.  

 

Cảm giác này đúng là rất thoải mái.  

 

Suốt dọc đường, nụ cười luôn thường trực trên môi của mẹ Tần, bà gần như không khép nổi miệng.  

 

Thế nhưng, đôi lúc hai người vẫn thấy hơi căng thẳng.  

 

Dù sao thì suốt đời làm lụng cũng phải khom lưng cúi đầu với người khác, bây giờ đảo lại chỉ trong chớp mắt, nói thật lòng, vẫn thấy không quen.  

 

“Bố, mẹ, cứ thả lỏng đi ạ. Ông chủ của siêu thị này là con, con trai của bố mẹ, thế nên con là ông chủ thì bố mẹ phải là ông bà chủ của ông chủ!”  

 

“Nói nhăng nói cuội, cái gì mà ông bà chủ của ông chủ!”, mẹ Tần liếc anh một cái.  

 

“Ha ha ~ Bố ơi, bố nhìn kìa, mẹ con còn giả bộ không vui nữa chứ!”  

 

“Ai nói với con là mẹ giả bộ hả? Đúng thật là!”, mẹ Tần trừng mắt lườm Tần Kiệt thêm lần nữa.  

 

Bố Tần cũng phải bật cười.  

 

“Được rồi, đừng đùa nữa, người ta đang nhìn gia đình ta kia kìa. Con trai bà bây giờ là ông chủ rồi, bà phải bảo vệ hình tượng ông chủ của con trai chứ. Nếu để con trai bà mất hết uy nghiêm của ông chủ thì sau này quản lý nhân viên kiểu gì?”, bố Tần khẽ nhắc nhở vợ.  

 

“Đúng nhỉ, bố thằng bé suy nghĩ chu đáo hơn tôi, phải bảo vệ hình tượng ông chủ của Kiệt Tử, không thể mất hết uy nghiêm được!”, mẹ Tần lập tức đứng thẳng người lên.  

 

Không còn đùa giỡn nữa.  

 

Tần Kiệt lắc lắc đầu, không để tâm nữa.  

 

Anh tiếp tục đi dạo quanh siêu thị cùng bố mẹ.  

 

Hôm nay là mồng Tám đầu năm, cũng là ngày đầu tiên làm việc trở lại sau đợt nghỉ dài ngày nhưng vẫn rất nhiều người chưa quay lại thành phố Hán.  


Lượng khách ghé qua siêu thị ít hơn đôi chút so với hồi trước Tết. 

Advertisement
';
Advertisement