Mẹ Tần nhanh nhất, vượt lên trước một bước, sờ vào trán Tần Kiệt, cau mày nói: "Không sốt mà nhỉ, sao ăn nói hàm hồ thế?”
"Kiệt Tử, con không sao chứ?", bố Tần cũng rất lo lắng.
Kiệt Tử lắc đầu, anh biết có nói tiếp cũng vô dụng: "Hai người đợi con một lát!"
Nói xong, anh chạy nhanh về phòng.
"Đều trách anh hai của ông đó, thật quá đáng. Nếu con trai tôi mà xảy ra chuyện bất trắc gì, bọn họ sẽ không xong với tôi đâu!"
"Bà gấp cái gì chứ? Vừa rồi sờ trán nó, không phải là không sốt sao? Đợi một chút rồi hãy nói!", nói thì nói như vậy, nhưng bố Tần còn cảm thấy lo lắng hơn mẹ Tần.
Dù sao Tần Kiệt cũng là con trai ruột của ông.
Mở miệng ra nói mê nói sảng, hoàn toàn không bình thường.
Nếu thật sự có chuyện, vậy thì hơn 20 năm nuôi dạy con cái đổ xuống sông xuống biển rồi.
Trong lúc hai người đang sốt suột, Tần Kiệt xách một chiếc túi bước ra khỏi phòng.
Anh đưa túi cho bố Tần: "Bố, mẹ, hai người mở ra xem đi, xem bên trong có cái gì?"
"Cái gì?", bố Tần và mẹ Tần đều nghi ngờ, liếc mắt nhìn Tần Kiệt, bọn họ thấy Tần Kiệt không có vẻ như là đang nói đùa.
Chậm rãi mở ra.
Đột nhiên cả hai đều ngây người ra.
Giấy phép kinh doanh?
Siêu thị Kiệt Tuyết?
Người đại diện pháp luật----Tần Kiệt?
Nhìn thấy tất cả những thứ ghi trên giấy phép kinh doanh, bố Tần và mẹ Tần trong nháy mắt ngớ người ra.
Một lát sau, mẹ Tần mới sực tỉnh lại, chỉ vào giấy phép kinh doanh, bà hơi run rẩy nói: "Kiệt, Kiệt Tử, đây, đây là, là thật sao?"
"Kiệt Tử, con sẽ không sớm đoán trước được về quê nhà bác hai con sẽ làm khó dễ nhà chúng ta, cho nên con đã chuẩn bị kĩ càng, dùng nó để an ủi bố và mẹ con chứ?"
Tần Kiệt: "..."
Anh không còn lời nào để nói nữa.
Giấy phép kinh doanh cũng đã lấy ra rồi, thế mà bố mẹ vẫn không muốn tin.
Cũng may anh chỉ mới lấy ra giấy phép kinh doanh.
Nếu như anh lấy ra sổ đỏ ba tầng tòa nhà Thái Tử, bố mẹ chẳng phải là sợ tới mức ngất xỉu sao?
Tần Kiệt có chút vui mừng vì quyết định mà anh đưa ra rất đúng đắn.
Anh chỉ lấy ra giấy phép kinh doanh.
"Bố, mẹ, sao có thể là giả chứ? Hai người không tin thì đi theo con!"
"Đi đâu?", mẹ Tần hỏi.
"Phòng con!"
"Vào phòng con làm cái gì chứ?", mẹ Tần khó hiểu.
"Vào rồi hai người sẽ biết!"
Vài giây sau, bọn họ đến phòng Tần Kiệt, Tần Kiệt mở máy tính lên.
Anh lên mạng, vào trang mạng công nghiệp và thương mại quốc gia, sau đó tìm cửa sổ điều tra.
Anh đối chiếu với mã tổ chức trên giấy phép kinh doanh rồi nhập vào.
Xoẹt~
Trang web nhấp nháy hiện ra.
Tần Kiệt chỉ vào một dòng chữ trên trang mạng: "Bố, mẹ, hai người nhìn thấy chưa? Người đại diện pháp luật trên trang web chính thức có phải là tên của con không?"
"Cái này... đúng là thế thật!", mẹ Tần nuốt nước bọt, dụi dụi mắt rồi lại nhìn thêm một lần, vẫn như cũ.
"Kiệt, Kiệt Tử, rốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Siêu thị một tháng có thể kiếm được hơn 1 triệu tệ, sao bố và mẹ con lại không biết chứ?", bố Tần sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng sực tỉnh lại.
Ông muốn biết tất cả mọi chuyện.