Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 “Nhớ chứ, sao vậy?”, bố Tần không hiểu rốt cuộc Tần Kiệt muốn nói gì.  

 

“Kiệt Tử, rốt cuộc con muốn nói cái gì? Đừng có thừa nước đục thả câu nữa”, mẹ Tần bắt đầu sốt ruột hỏi.  

 

Tần Kiệt nói: “Con làm thêm nửa năm, kiếm được tiền rồi!”  

 

“Cắt! Bố còn cho rằng con sẽ nói cái gì chứ? Hóa ra là nói về chuyện này. Làm thêm thì kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ? Cùng lắm thì kiếm được mấy ngàn tệ! Con thần bí như vậy để làm gì chứ?”, bố Tần nói.  

 

“Bố. Số tiền con kiếm được không phải chỉ là mấy ngàn tệ đâu! Nửa năm qua, tiền con kiếm được có thể mua được hàng chục chiếc xe Guangben đó!”  

 

Phốc~  

 

Bố Tần đưa cho anh vài viên hạt dẻ, nghiêm túc nhắc nhở: “Kiệt Tử, bố biết con muốn làm cho bố và mẹ con vui, có tấm lòng như vậy là tốt, nhưng, làm người phải thành thật, không được ba hoa khoác lác. Một chiếc xe Guangben 380 ngàn tệ, mấy chục chiếc, chắc cũng hơn 10 triệu tệ, con nghĩ bố sẽ tin sao? Được rồi, đừng có mà chém gió nữa, làm người phải…”  

 

“Bố, bố nói như vậy, là không tin con đúng không?”  

 

Tần Kiệt thấy thế, anh càng không muốn giấu giếm nữa.  

 

Hôm nay nhất định phải ngả bài, để tâm trạng của bố mẹ hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp.  

 

Bằng không, nếu bố mẹ anh không vui thì dù anh có kiếm được bao nhiêu tiền cũng có tác dụng gì chứ?  

 

Con trai kiếm tiền chẳng phải là vì để cho bố mẹ, cho người nhà vui lòng hay sao.  

 

“Bố, những lời con vừa nói không phải là ba hoa khoác lác, tất cả đều là sự thật!”, Tần Kiệt nhìn về phía mẹ Tần: “Mẹ, lần trước mẹ nói muốn đến siêu thị Kiệt Tuyết Nam Hồ làm việc đúng không?”  

 

“Đúng, sao vậy?”, mẹ Tần có chút không hiểu, đang yên đang lành, sao lại nhắc đến siêu thị Kiệt Tuyết chứ.  

 

“Bố, mẹ, hai người cảm thấy cần có bao nhiêu tiền mới mở được siêu thị đó?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Cái này…”, bố Tần và mẹ Tần lắc đầu, tỏ ý không biết.  

 

“Ít nhất cần 4 triệu tệ! Đây mới chỉ là phần siêu thị và nhập hàng, chưa tính ba tầng nhà! Nếu tính cả vào, ít nhất cũng phải 15 triệu tệ!”  

 

“15 triệu tệ?”, bố Tần và mẹ Tần đều giật mình, có chút mông lung, hồi lâu sau, bố Tần mới lấy lại tinh thần hỏi: “Nhiều như vậy sao?”  

 

“Vâng, nhất định phải cần nhiều như vậy!”, Tần Kiệt gật gật đầu: “Bố mẹ có biết ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết mới khai trương được một tháng kiếm được bao nhiêu không?”  

 

“Bố cũng không phải là ông chủ siêu thị, làm sao mà biết được chứ?”, bố Tần lắc đầu nói.  

 

“Hơn 1,7 triệu tệ!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Một tháng kiếm được hơn 1,7 triệu tệ, một năm có thể kiếm được ít nhất 15 triệu tệ. Nếu giảm giá, một năm kiếm được 8 triệu tệ tuyệt đối không thành vấn đề!”  

 

“Cái gì! Một siêu thị nhỏ mà một năm có thể kiếm được 8 triệu đến 10 triệu tệ, nhiều như vậy sao?”  

 

Bố Tần và mẹ Tần đều rất kinh ngạc.  

 

Nhất là bố Tần, ông chỉ là một công nhân làm trong xí nghiệp nhà nước, tiền lương một tháng chỉ có hơn 2 ngàn tệ, 8 triệu tệ, cũng không biết ông nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nữa.  

 

Dọa người quá đi.  

 

“Mẹ thằng nhỏ này, thu nhập năm ngoái của chúng ta là bao nhiêu ấy nhỉ?”  

 

“Hơn 50 ngàn tệ!”  

 

“Mới có hơn 50 ngàn tệ sao? So với 8 triệu tệ nhà người ta, còn kém xa…”, bố Tần và mẹ Tần nhìn nhau, có chút phiền muộn!  

 

Khác biệt quá lớn.  

 

Tần Kiệt lại có chút không vui.  

 

Anh nói nhiều như vậy là để làm cho bố mẹ vui vẻ hơn chút, không phải là để khiến cho bố mẹ trở nên buồn rầu.  

 

“Bố, mẹ, vẻ mặt của hai người là như thế nào vậy? Ban nãy những gì con nói đều là vô ích sao?", Tần Kiệt nói.  

 

“Vô ích cái gì chứ? Thằng bé này lảm nhảm cả buổi, rốt cuộc có ý gì? Đừng úp mở nữa, nói thẳng ra xem nào!”, bố Tần nhíu mày nói.  

 

“Bố, mẹ, hai người nghe cho kĩ, lát nữa đừng có mà shock quá đấy nhé!”, Tần Kiệt dừng một chút.  

 

Bố Tần và mẹ Tần nhìn nhau, ông nhìn bà, bà nhìn ông, lông mày dựng đứng lên hết cả rồi, bọn họ không hiểu hôm nay rốt cuộc Tần Kiệt chạm đến vị thần tiên nào, sao mà nói chuyện khó hiểu thế.  

 

So với ngày thường giống như là hai người khác nhau vậy.  

 

Bố Tần và mẹ Tần có chút lo lắng.  

 

Bọn họ đang muốn nói cái gì đó.  

 

Tần Kiệt lại giành lên trước.  

 

Anh nói: “Bố, mẹ, thật ra ban nãy con nói nhiều như vậy, đều là đang nói về chính con!”  

 

“Chính con? Có ý gì?”  

 

“Ý con là, ông chủ siêu thị Kiệt tuyết chính là con. Con đã kiếm được hơn 1,7 triệu tệ trong vòng một tháng!”  

 

Bố Tần: “…”  

 

Mẹ Tần: “…”  


Sau đó, sắc mặt hai người chợt thay đổi, đứng lên một cách đột ngột!

Advertisement
';
Advertisement