Cạch~
Cửa xe mở ra.
Bố Tần và mẹ Tần cùng ngồi vào trong.
"Bác cả, cháu đi đây!"
Tần Kiệt cũng ngồi vào, khởi động xe lái ra ngoài.
Vừa lái ra ngoài thì gặp được nhà chú Tư tới.
"Ơ? Đây không phải là nhà anh ba à?"
"Hình như là thế á!"
"Sao đi sớm vậy nhỉ?"
"Không biết nữa!"
"Anh cả, nhà anh ba...", chú Tư còn chưa nói xong, bác hai đã đi ra gắt: "Hỏi cái gì mà hỏi? Loại không lương tâm như bọn họ, đi rồi mới tốt! Không cần để ý đến nhà đó! Mau vào đi!"
...
Bên này, Tần Kiệt lái xe chậm rãi chạy trên con đường nhỏ ở nông thôn.
Năm 2008, quốc gia vẫn chưa phê duyệt chính sách làm đường nhựa cho nông thôn, nên ở đây đều là đường đất. Có rất nhiều ổ gà, vì thế không thể chạy nhanh được.
Tần Kiệt chăm chú lái xe, nhưng sắc mặt của anh vẫn vô cùng khó coi.
"Bố, tại sao ban nãy phải..."
"Kiệt Tử, bố biết con muốn nói gì!", bố Tần ngắt lời Tần Kiệt: "Vẫn là câu kia, hôm nay là mùng một. Đầu năm, có khó chịu đến mấy cũng phải nhịn! Làm to chuyện lên thì truyền ra sẽ khiến cho người ta chê cười!"
"Nói thì nói vậy. Nhưng mà lúc nãy bác hai và Tần Hạo thật sự hơi quá đáng rồi đấy. Nhất là Tần Hạo, phận cháu mà chẳng nể mặt ông tý nào! Tôi đều sắp không nhịn nổi! Loại họ hàng như bọn họ, không cần cũng được!"
"Mẹ nói đúng đó bố, dù sao quanh năm suốt tháng cũng chẳng mấy khi gặp, không cần cũng thế! Dù sao, con sẽ không coi bọn họ là họ hàng đâu!"
"Hai mẹ con bà... Haiz...", bố Tần bất đắc dĩ nói.
Ông khác Tần Kiệt.
Bốn anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, ít nhiều gì cũng có tình cảm với nhau.
Giờ tình anh em cứ thế mà rạn nứt.
Nói như thế nào thì trong lòng bố Tần vẫn cảm thấy khó chịu.
Có điều, ông cũng thấy tình cảnh ban nãy.
Nếu như anh hai nói ông, ông còn có thể chịu được.
Thế nhưng, Tần Hạo là phận cháu mà hoàn toàn không coi ông ra gì, chẳng xem ông như chú ba thì lại khó mà nói nổi rồi.
Bố Tần nghĩ lại cũng rất tức giận.
Trong xe lập tức im lặng.
Bố Tần không nói gì là vì buồn bực và thất vọng.
Mẹ Tần không nói là vì khó chịu với cả nhà bác hai.
Còn Tần Kiệt thì lại đang nén giận.
Ban nãy, nếu không phải bố mẹ và Tần Thiên, Tần Phong cản thì anh đã ra tay rồi.
Mày đó, dám lớn lối với bố tao, muốn ăn đòn à.
Một nhà ba người ai cũng không nói chuyện.
Tần Kiệt chậm rãi lái xe.
Chiếc xe nhanh chóng vào đường lên tỉnh, tốc độ xe dần tăng, phóng về thành phố Hán.
Mãi đến khi lên cao tốc bố Tần mới mở miệng nói: "Lúc nãy, nghe bác hai nói mấy năm nay hoàn cảnh nhà bác cả không được tốt, đều là nhà họ giúp đỡ! Trông phản ứng của bác cả con thì hẳn là thật! Thôi thì đừng nhắc đến nữa!"
"Nhưng bác hai con nói Tần Hạo làm ăn lời, còn mua được một chiếc Santana 2000 ba trăm tám mươi ngàn tệ. Chuyện này đâu có giống với lời Kiệt Tử nói lúc trước đâu!"
"Bố, bố muốn hỏi anh ta có bán hàng đa cấp không chứ gì?", Tần Kiệt hỏi.
"Ừ! Nếu nó bán hàng đa cấp, chắc hẳn đã phải bị bắt từ sớm rồi chứ!", bố Tần khó hiểu nói.
Tần Kiệt cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Dựa theo đời trước thì Tần Hạo làm bán hàng đa cấp mà, hơn nữa còn lún sâu vào.