"Anh...", bác cả tức giận nói không nên lời.
"Bố, bố không sao chứ!", Tần Thiên và Tần Phong vội vàng bước tới.
"Còn nữa!", bác hai chỉ vào Tần Kiệt nói: "Lúc trước mày nói xấu Hạo Tử nhà tao bán hàng đa cấp hả? Nếu mà giống như lời mày thì giờ Hạo Tử đã sớm đi ngồi tù rồi!"
"Nhưng sự thật thì sao? Sự thật chính là Hạo Tử nhà tao vẫn tốt, chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nó còn làm ăn với bạn bè lời được ít tiền! Tháng trước mới mua được một chiếc Guangqi Honda đó!"
"Nhìn thấy không, chính là chiếc Guangqi Honda kia kìa, mất hơn ba trăm tám mươi ngàn tệ đấy, cũng chẳng rẻ đâu. Ây dô, chiếc xe kia là của ai thế?"
"Nhìn ảnh thì là loại A, từ tỉnh chạy về. Nếu tôi không đoán sai thì mấy người mới lái về đúng không. Có điều, trông bề ngoài thì chiếc xe kia kém hơn con Guangqi Honda của nhà chúng tôi hơi bị nhiều đấy! Hạo Tử, bố con không rành về xe, con nói xem nhà chú ba chạy loại xe gì vậy?"
"Santana 2000! Mấy chục ngàn tệ là mua được một con rồi!", trong mắt Tần Hạo tràn đầy vẻ khinh thường nói.
"Ồ, hóa ra chỉ có mấy chục ngàn tệ thôi à. Chú ba này, không phải là anh nói gì chú, nhưng nhà chú ở thành phố mà lái gì không lái, lái con Santana rẻ tiền ấy về, có thấy mất mặt không!"
"Bác nói lại lần nữa xem!", Tần Kiệt nổi giận nói.
"Con mẹ nó! Cậu mà hét lên với bố tôi lần nữa, có tin tôi đánh cậu không!", Tần Hạo giơ nắm đấm lên.
"Chẳng lẽ tôi lại sợ anh chắc?", Tần Kiệt cũng giơ tay lên tính đấm lại.
"Dừng tay!"
Bố Tần vội vàng ngăn cản Tần Kiệt, quát: "Mới đầu năm, đánh cái gì mà đánh? Cậu ta là anh họ con đó, bố nó là bác hai con. Con có thái độ gì đấy? Còn không mau xin lỗi bác hai và anh họ!"
"Hừ! Có đánh chết con cũng không nói!"
Đời trước bởi vì nhà bác hai mà hại nhà mình trải qua những ngày tháng cực khổ.
Tần Kiệt đã sớm hận nhà bác hai tận xương tủy.
Muốn anh xin lỗi á? Có đánh chết anh cũng không nói.
"Tên nhóc thúi nhà con!", bố Tần tức ná thở, nhưng đầu năm nên ông cũng không muốn ra tay bèn vội vàng cười nói: "Anh hai, Tiểu Hạo, Kiệt Tử không hiểu chuyện, em thay nó xin..."
"Ai thèm lời xin lỗi của chú?", Tần Hạo chẳng thèm nể nang gì nói.
"Mẹ mày, dám chửi bố tao à, tao đánh chết mày!", Tần Kiệt giãy dụa muốn đánh, nhưng lại bị Tần Phong và Tần Thiên giữ chặt.
Chát~
Bố Tần giơ tay lên tát một phát.
"Đầu năm mẹ con nói cái gì mà con quên rồi à? Câm miệng lại cho bố!", bố Tần tức giận quát, sau đó xoay người cười nói: "Anh hai, Tiểu Hạo, hai người thấy đó, Kiệt Tử không hiểu chuyện nên em đã dạy dỗ nó rồi. Hôm nay dù gì cũng là mùng một mà!"
"Chúng ta không bàn ân oán, nói chuyện vui thôi được không?"
"Ai muốn nói chuyện với nhà chú?", Tần Hạo vẫn chẳng nể nang gì, nói tiếp: "Bác cả, nhà cháu và nhà họ như nước với lửa! Muốn làm thế nào thì bác xem mà làm đi!"
"Anh cả, anh nghe chưa? Hạo Tử nhà em nói rất đúng. Đầu năm mới, một là nhà bọn họ cút, hai là nhà bọn em đi! Anh nhìn mà làm!", bác hai trừng mắt nhìn bác cả lớn tiếng nói.
Bác cả tức tới mức xanh mặt.
Bố Tần là em, chú hai cũng là em.
Cả hai đều là em trai mình.
Ông là anh cả, không thể nghiêng về phía bên nào hết.
"Anh hai, không đến mức phải làm lớn như vậy chứ hả?", bố Tần nhíu mày nói.
"Ai nói không đến mức?", bác hai vẫn không nể mặt nói: "Anh cả, anh đưa ra câu trả lời đi, rốt cuộc anh chọn ai?"
"Chú hai, chú..."
"Anh cả, anh không cần phải khó xử! Chúng em đi là được! Bên phía bố mẹ thì chúng em đã đi rồi. Quà của anh em cũng đưa. Còn nhà chú Tư thì đặt ở kia, chờ chú ấy đến anh giúp em đưa cho chú ấy là được!", bố Tần nói xong bèn kéo mẹ Tần và Tần Kiệt đi về phía chiếc Santana 2000.
"Chú ba, mọi người...", bác cả đuổi theo tính giữ lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói nên lời.