Ngày hôm sau, mùng một năm mới, ba người nhà Tần Kiệt mượn xe của bạn, vội vã về quê.
Mồng một Tết năm Hợi 2008, thôn nhà họ Tần huyện Cánh.
Thôn nhà họ Tần là một thôn rất nhỏ thuộc thị trấn Tạo Giáp, cả thôn chỉ có hơn 1400 người.
Cả thôn chỉ có một cái chợ rất nhỏ.
Hôm nay, việc bố mẹ và Tần Kiệt lái chiếc xe mượn về quê khiến mọi người chấn động.
Vào thời điểm năm 2008 này, người có khả năng lái xe thường khá có điều kiện.
Mặc dù Tần Kiệt chỉ lái chiếc Santana thôi nhưng ở thời này, nó đã là xe xịn rồi.
Xe đỗ ở nhà bác cả.
Người dân ở gần đấy đều đến xem thứ hiếm có này và hóng hớt một chút.
Khách đến nhà bác cả khá nhiều.
Mọi người đều về quê để cúng bái tổ tiên.
Bác gái đang tiếp khách.
Bác cả và bố Tần đang nói chuyện với nhau.
Tần Kiệt và hai đứa con trai của bác cả đang tụ lại tán gẫu.
“Chú ba, Kiệt Tử nhà chú có tương lai xán lạn đấy. Không hổ là sinh viên duy nhất của nhà họ Tần chúng ta! Sinh viên còn chưa tốt nghiệp mà đã có xe lái rồi à?”
“Anh cả, anh hiểu lầm rồi, xe này là do nhà em mượn đấy!”
“Dù là mượn hay mua thì Kiệt Tử nhà chú mới hai mươi hai tuổi mà biết lái xe rồi. Hai đứa nhóc nhà tôi có thể lái máy kéo đã tốt lắm rồi! Đây chính là khoảng cách! Tốt hơn hết nên đi học! Chú ba, sau này chú có phúc hưởng rồi!”
“Hưởng phúc gì chứ, em chỉ mong sau khi tốt nghiệp nó tìm được một công việc ổn định là được rồi, không cầu mong những thứ khác nhiều!”
“Chú đó, vẫn giống lúc còn trẻ! Mấy năm không về, hiếm có được một lần trở về. Đợi lát nữa, hai anh em chúng ta phải muốn vài ly mới được!”
“Được, nhiều năm rồi chưa uống cùng anh cả. Hôm nay em sẵn sàng uống cùng anh!”
“Ha ha, được được!”
Bác cả và bố Tần nói chuyện rất hòa thuận.
Tần Kiệt và hai anh họ Tần Thiên và Tần Phong nói chuyện cũng khá là hợp cạ.
Mặc dù Tần Thiên và Tần Phong làm nông ở quê nhưng họ cũng rất thật thà.
Tần Kiệt không hề xem thường hai người họ.
Ngược lại, anh nói chuyện khá vui vẻ với hai người.
Thấy cảnh này, mẹ Tần mới yên tâm.
“Ủa? Tần Kiệt, sao cháu lại ở đây?”
Tần Kiệt ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên trở nên xám xịt.
Mẹ Tần quay đầu lại nhìn, mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Bà vội đi đến.
“Là anh hai, chị hai à! Hai người cũng đến chúc tết anh cả à?”, mẹ Tần miễn cưỡng cười nói hai người.
Bác hai bảo bác hai gái mang quà vào, híp mắt nói: “Nói thừa, đây là nhà anh cả của tôi, tôi không thể đến sao? Ngược lại là thím đấy, còn Tần Kiệt nữa, hai người đến đây làm gì?”
“Em…”
Tần Kiệt thật sự không muốn thấy cái bản mặt kỳ khôi của bác hai mặc dù người này là anh của bố mình.
Lúc này, thấy mẹ mình do dự không biết nên nói gì, Tần Kiệt bèn bảo: “Nhà cháu đến đây tất nhiên là để chúc tết bác cả và bác cả gái rồi!”
Sắc mặt bác hai bỗng trầm xuống nhìn Tần Kiệt với ánh mắt bất thiện.
Thấy vậy, Tần Thiên và Tần Phong lo lắng bác hai sẽ nổi điên nên vội chạy đến: “Kiệt Tử, đây là bác hai, sao em lại nói chuyện như vậy, mau xin lỗi bác hai đi!”