“Tôi không nói cho cậu biết!”
“Nhỏ mọn như vậy à? Hay là cậu sợ sau khi tôi biết thì sẽ đến làm phiền cô ấy?”
“Tôi cứ không nói cho cậu đấy!”
“...”
Trình Tư Nhã dùng sức véo Tần Kiệt.
“Ối, không phải cậu đánh sao, sao lại véo rồi? Đau lắm đó!”
“Hừ, tôi muốn cậu đau cho nhớ đó!” ,Trình Tư Nhã đứng dậy từ trên người Tần Kiệt.
“Tôi phải về rồi! Cậu có thể tiễn tôi không?”
Trình Tư Nhã nhìn cầu Trường Giang 2 trên đỉnh đầu.
Kéo dài từ sông Trường Giang, nối liền quận Giang Ngạn và quận Thanh Sơn.
“Đương nhiên có thể rồi!”, trời đã gần tối, một mình Trình Tư Nhã là con gái tự về nhà, Tần Kiệt hơi lo lắng.
“Cảm ơn!” Trình Tư Nhã cười, kéo tay Tần Kiệt, chạy lên cầu.
“Tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu nữa, sao còn kéo tay tôi? Bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu!”
“Cậu không thích tôi là chuyện của cậu, nhưng tôi thích cậu mà”.
“Có gì khác biệt không?”
“Đương nhiên là có rồi. Cậu có quyền tự do yêu người khác, tôi có quyền tự do theo đuổi cậu, không phải sao?”
“Cũng khá có lý đấy!”
“Đương nhiên rồi!”
...
Dọc theo cầu Trường Giang số 2, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Họ nói về thời cấp ba, nói về thời đại học.
Nhưng phần lớn thời gian đều là Trình Tư Nhã tự kể câu chuyện của mình.
Còn Tần Kiệt đóng vai người nghe.
Trong vô thức, Tần Kiệt và Trình Tư Nhã đã đi qua cầu, đến bên bờ Giang Ngạn.
“Tôi có thể ôm cậu trước khi chia tay không?”, Trình Tư Nhã dang hai tay ra.
“Không cần đâu. Không phải vừa rồi cậu ôm rồi sao?”, Tần Kiệt không đồng ý.
“Đến đây đi! Cậu đúng là nhỏ mọn!”
Trình Tư Nhã không thèm quan tâm Tần Kiệt có đồng ý hay không, lập tức ôm lấy Tần Kiệt.
Tần Kiệt: “...”
Con gái kiểu gì thế này!
Chủ động quá rồi đó!
Tần Kiệt đột nhiên nhớ tới Ôn Thanh Thanh.
Ngày trước khi chia tay, cũng như thế này.
Không ngờ Trình Tư Nhã cũng giống với Ôn Thanh Thanh, cũng là một cô gái dũng cảm.
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà! Lần sau đến thủ đô, nhớ tìm tôi nhé! Bye bye~”
“Tạm biệt~”
Tần Kiệt vẫy tay, nhìn Trình Tư Nhã đi vào tiểu khu.
Kết cục khác với Ôn Thanh Thanh lúc đó.
Sau khi Ôn Thanh Thanh ôm anh, người này còn hôn anh nữa.
Nhưng Trình Tư Nhã chỉ đơn giản ôm lấy anh thôi.
Rõ ràng cô gái này vẫn hơi rụt rè.
Nếu như không theo đuổi được Tần Tuyết, có lẽ anh sẽ cân nhắc tới cô gái này.
Chỉ đáng tiếc anh đã có Tần Tuyết rồi.
Chỉ có thể nói một lời xin lỗi thôi.
Reng reng reng~
Khi Tần Kiệt bước lên cầu, điện thoại di động của anh vang lên.
Tần Kiệt nhìn, đó là cuộc gọi của Tần Tuyết.
“Tuyết à, sao gọi cho anh sớm thế?”
“Hừ! Em còn đang đợi anh gọi đây, anh đúng là người không có lương tâm, chả bao giờ gọi, lúc nào cũng là em chủ động!”
Tần Kiệt: “...”