“Bố, mẹ, con đi chơi đây!”
“Đừng đi quá trễ, về sớm một chút nhé!”
“Con biết rồi!”
Tần Kiệt chạy ra ngoài, mua một cây pháo bông và hộp quẹt ở cửa hàng tạp hóa.
Anh vừa xoay người lại đã thấy một gương mặt quen thuộc.
Người đó không phải ai khác chính là Trình Tư Nhã - bạn học thời cấp ba gặp ở buổi họp lớn hôm trước.
“Sao cậu lại ở đây?”, Tần Kiệt có chút bất ngờ hỏi.
“Sao tôi không thể ở đây cơ chứ?”, Trình Tư Nhã cười hỏi ngược lại.
“Nếu tôi không nhớ nhầm thì hình như nhà cậu ở bên bờ sông, cách cả một con sông đó. Cậu không ở nhà ăn cơm tất niên, chạy tới phía đông làm gì?”, Tần Kiệt nhíu mày hỏi.
“Ai quy định ba mươi tết không thể đi ra ngoài? Chẳng phải cậu cũng đi ra hay sao?”, Trình Tư Nhã nhìn chằm chằm Tần Kiệt hỏi.
“Nhà tôi ở gần đây nên không tính, cậu mới tính!”
“Không, đều tính hết!”
“Nhưng mà...”
“Không được tranh cãi với con gái!”
Tần Kiệt: "..."
Được, không cãi thì không cãi, làm gì thấy ghê.
Chắc chắn là cậu uống lộn thuốc rồi.
“Cậu sao đấy? Tôi xuất hiện trước mặt cậu mà cậu không tỏ vẻ gì hết hả?”, Trình Tư Nhã cúi đầu, ngúng nguẩy nói.
“Cậu muốn tôi tỏ vẻ gì?”
“Ặc...”, Trình Tư Nhã ngẩng đầu suy nghĩ, nói: "Hay là, chúng ta đến bờ sống đốt pháo đi?"
“Đến bờ sông đốt?”, Tần Kiệt nhướng mày, nói: "Bờ sông gió lớn lắm, có vẻ không hợp lắm đâu".
“Có gì mà không hợp, đi!”
Trình Tư Nhã kéo Tần Kiệt chạy về phía bờ sông dưới chân cầu.
Lúc này, khác với đời sau, hai cây cầu trên sông Trường Giang vẫn chưa được sửa lại.
Đâu đâu cũng là bờ cát và cỏ dại. Chẳng khác gì vùng quê.
Đừng nói người, ngay cả bóng một con ma cũng không thấy nữa là.
Hơn nữa, hôm nay còn là ba mươi tết.
Trên bờ sông cũng chẳng có con thuyền nào.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
“Im lặng như này, chỉ có hai chúng ta thì có gì mà vui?”, Tần Kiệt cau mày hỏi.
“Cậu thật là không thú vị. Một đứa con gái như tôi từ xa bên bờ sông Trường Giang đến tìm cậu mà còn nói không vui? Cậu nói thử coi, như thế nào mới vui?”, Trình Tư Nhã hỏi ngược lại.
“Ặc...”, Tần Kiệt bị hỏi cứng họng, anh xoa xoa mũi nói: "Được rồi, được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết! Chúng ta đừng cãi nữa, chơi pháo bông đi!"
“Nói sớm có phải xong rồi không, thật là!”
Trình Tư Nhã trợn trắng mắt, vươn tay cướp lấy một cây pháo bông trong tay Tần Kiệt, giơ lên, nói: "Đốt đi!"
“Đây là tôi mua đó, không phải do tôi cầm phóng hả?”, Tần Kiệt hỏi.
“Cái đồ keo kiệt, tôi chơi với cậu mà cậu còn không vui nữa hả? Thật là, mau đốt đi!”, Trình Tư Nhã bĩu môi nói.
“Rồi, rồi, cậu thắng! Cậu gì cũng đúng hết! Cậu có lý được chưa!”
Tần Kiệt bất đắc dĩ đành phải cầm hộp quẹt đốt ngòi nổ.
Đùng~
Sau khi đốt ngòi nổ, cháy tới bên trong pháo bông thì một tia sáng phóng thẳng lên cao, đầu ống pháo nổ mạnh, dọa Trình Tư Nhã hét á một tiếng, ngã vào trong lòng ngực Tần Kiệt.
Đùng~
Tia sáng bay lên trời rồi nổ tung.
Thật đẹp.
Đùng~
Ngay sau đó, lại có một tia sáng phóng ra khỏi ống pháo.
Lần này, Trình Tư Nhã chỉa nó ra.
Tia sáng lập tức bay về phía bờ sông trước mặt.
Men theo sức gió trên sông phóng đi. Cuối cùng nổ tung trên mặt sông.
Đùng~
Tiếp đó lại có một tia sáng khác phóng ra.
Lần này, Trình Tư Nhã rút kinh nghiệm, bỗng nhiên giơ ống pháo lên thật cao. Nhưng bởi vì cô ấy giơ lên quá nhanh nên cánh tay đụng phải cằm Tần Kiệt.
"Ui da~"
Tần Kiệt bị đụng đau, nói: "Cậu làm gì thế? Có biết chơi không đó!"
“Ngại quá, tôi, tôi không có cố ý đâu!”
“Đừng, đừng, mau, mau ném đi...”
“Cái gì? Cậu nói gì cơ?”
“Phụ nữ chỉ tổ rách việc!”
Tần Kiệt giơ chân đá một cái...