"Không sao. Chuyện tương lai để sau này hãy nói. Từ hôm nay trở đi, điều tôi cần làm là sống hết mình theo năm tháng, hết mình theo đuổi cậu! Tôi tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu bị tôi cảm hóa, trở thành người đàn ông của tôi!"
Ôn Thanh Thanh mỉm cười.
Cô ấy ngồi trở lại ghế.
"Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Hôm nay tôi mời!", Ôn Thanh Thanh nói.
Bốp bốp~
Trong nhà hàng một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay.
Tất cả đều đang cổ vũ, reo hò.
Rất nhiều người còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng Ôn Thanh Thanh.
Còn có người ủng hộ Ôn Thanh Thanh.
Tần Kiệt có chút hoang mang bối rối.
Hiện tại ít nhất có hơn 30 người đang dùng bữa trong nhà hàng.
Nếu tính mỗi người một bát theo tiêu chuẩn tối thiểu là 20 tệ thì tổng cộng cũng là 600 tệ.
Ôn Thanh Thanh bao hết.
Xem ra điều kiện nhà Ôn Thanh Thanh rất tốt, là một cô gái con nhà khá giả.
Vậy tại sao trước đó Ôn Thanh Thanh lại đến Tiểu Tứ Xuyên làm thuê chứ?
Trải nghiệm cuộc sống sao?
Tần Kiệt có chút tò mò về gia thế bối cảnh của Ôn Thanh Thanh.
Anh vốn định hỏi, nhưng trước mặt cô ấy, anh vẫn không dám nói ra.
"Cậu rất có tiền!"
"Muốn bắt sói thì đừng tiếc giày. Người ta đã vỗ tay ủng hộ tôi như thế rồi, chút tiền này, có đáng là bao!", Ôn Thanh Thanh nói.
Tần Kiệt: "..."
Lời này, nói ra một cách rất khí thế và kiêu ngạo.
Rất có đầu óc kinh doanh.
Anh không thể không chìa ngón tay cái ra.
"Lợi hại đó! Tôi phục!"
Tần Kiệt tán thưởng.
"Cảm ơn!", Ôn Thanh Thanh khẽ mỉm cười, vươn tay ra.
"Làm gì vậy?", Tần Kiệt có chút không hiểu cho lắm.
"Đưa điện của cậu cho tôi! Mau lên!"
"Cậu...", Tần Kiệt đã hiểu ý của Ôn Thanh Thanh, do dự một lúc nhưng cuối cùng anh vẫn lấy ra.
Ôn Thanh Thanh lách cách gõ bàn phím, sau đó trả điện thoại lại cho Tần Kiệt: "Số này là số riêng của tôi. Cả trường đại học công nghiệp Hồ chỉ có mình cậu biết thôi đó. Cậu không được phép nói cho ai biết. Sau này liên lạc với tôi cứ dùng số này đi! Nhất định phải nhớ kỹ, đừng nói với bất kì người nào số này là của tôi!"
Tần Kiệt liếc nhìn dãy số trên điện thoại, dãy số rất bình thường.
Nhưng tên lưu trong danh bạ lại không phải là Ôn Thanh Thanh.
Mà là Bạch quả.
"Sao lại là Bạch quả?", Tần Kiệt khó hiểu.
"Bởi vì tôi thích!", Ôn Thanh Thanh cười nói.
Cô ấy đứng dậy, đi về phía quầy thu ngân thanh toán hóa đơn.
"Đi thôi!"
"Vẫn chưa ăn no mà!"
"Đừng ăn nữa, tôi sắp lên tàu rồi, tiễn tôi một đoạn!"
"Không phải cậu nói còn có 2 giờ đồng hồ nữa sao?"
"Nếu mà tôi không nói như vậy, cậu sẽ tới đây ngồi cùng tôi sao?", Ôn Thanh Thanh nhìn vào Tần Kiệt hỏi ngược lại.
Tần Kiệt: "..."
Được lắm.
Sinh viên ưu tú quả thật là sinh viên ưu tú.
Trêu đùa anh cả một quãng đường.
“Được rồi, cậu nói cái gì thì là cái đó!”
Tần Kiệt không tình nguyện đứng dậy đi theo.
“Tôi là con gái, cậu không thể giúp tôi xách hành lí một chút sao?”, Ôn Thanh Thanh nhìn vào tay kéo vali ở trong tay.
“À được, tôi sơ ý quá!”