Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 “Anh cười Lâu béo!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Lâu béo bị làm sao vậy?”, Tần Tuyết không hiểu.  

 

“Em nhìn kìa, hắn đang khóc!”, Tần Kiệt chỉ tay sang chỗ khác.  

 

Tần Tuyết nhìn theo.  

 

Đúng như vậy.  

 

Lâu béo khóc thật rồi.  

 

Anh ta đang ôm cây liễu khóc, nước mắt tuôn như thác.  

 

Chuyện gì vậy?  

 

Cậu ta là con trai, sao lại khóc thành như vậy?  

 

Tân Tuyết nhìn Tần Kiệt, muốn tìm ra câu trả lời.  

 

“Nghe nói Lâu béo trượt một môn, phải thi lại!”, Tần Kiệt ghé sát vào tai Tần Tuyết nói.  

 

“Chỉ là thi lại thôi mà, có gì ghê gớm đâu mà đến nỗi…”  

 

Tần Tuyết chưa nói hết câu, Tần Kiệt đã liếm tai cô.  

 

Tần Tuyết sững sờ tại chỗ.  

 

Một lúc sau mới giơ tay lên đấm nhẹ Tần Kiệt.  

 

“Dê xồm! chỉ biết lợi dụng người khác! Em mặc kệ anh đấy! Hừ!”  

 

“Thôi nào, trêu em tý thôi mà cũng giận à?”, Tần Kiệt ôm Tần Tuyết vào lòng và xoa mặt Tần Tuyết: “ Giận thì sẽ xấu gái đó!”  

 

“Hừ. Em mặc kệ anh! Ai bảo anh cứ thích đánh lén như vậy!”, Tần Tuyết ngẩng đầu.  

 

“Ờ…hay là anh đền bù cho em?”, Tần Kiệt sờ cằm.  

 

“Không cần!”, Tần Tuyết mặc kệ.  

 

“Hay là chúng ta đi xem phim đi!”  

 

“Lạnh lắm, không đi!”  

 

“Hay là chúng ta đi nhà tắm ngâm nước nóng”  

 

“Đồ lưu manh!”  

 

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, anh chỉ có thể làm như vậy!”  

 

“Anh định làm gì ?”  

 

“Anh á…”, Tần Kiệt bế Tần Tuyết lên và nói: “Anh muốn bế em về nhà!”  

 

“Anh điên rồi à? Giữa ban ngày ban mặt, đừng có làm loạn, thả em xuống, mau thả em xuống!”  

 

Nhưng cho dù Tần Tuyết có giãy dụa như thế nào, la hét như thế nào, đánh vào người Tần Kiệt như thế nào, Tần Kiệt cũng không thả Tần Tuyết xuống.  

 

Tần Kiệt bế Tần Tuyết đi đến phố Đọa Lạc.  

 

Họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên trên đường đi.  

 

Có ngưỡng mộ.  

 

Có hoan hô.  

 

Có đố kị.  

 

Mặt Tần Tuyết đỏ lên.  

 

Rất đỏ.  

 

Tần Kiệt thật không biết xấu hổ.  

 

Đã nói giữa ban ngày ban mặt mà còn bế cô.  

 

Bế thì cũng thôi đi, lại còn bế đến phố Đọa Lạc.  

 

Ơ, không đúng.  

 

Tần Kiệt giữa ban ngày ban mặt bế cô đến phố Đọa Lạc làm gì?  

 

Anh ấy định…  

 

Haiz, cô làm sao mà biết được.  

 

Nghĩ lung tung cái gì thế.  

 

Nhưng mà Tần Kiệt bế cô đến phố Đọa Lạc rốt cuộc là để làm gì?  

 

“Kiệt tử, anh, anh đến phố Đọa Lạc làm gì?”  

 

“Em đoán xem!”  

 

Tần Tuyết: “…”  

 

Muốn cô đoán, cô làm sao đoán ra chứ.  

 

“Kiệt Tử, đừng đùa nữa được không? Anh thả em xuống đi, em không đi phố Đọa Lạc đâu.”  

 

“Tại sao lại không đi?”, Tần Kiệt không hiểu.  

 

“Em, em, nói thế nào đây…”, cổ của Tần Tuyết cũng đỏ lên, trái tim như con thỏ nhỏ vậy, đập rất nhanh.  

 

Hận không thể tìm một nơi để trốn.  

 

Quá mất mặt.  

 

Làm sao nói nên lời đây.  

 

“Sao mặt em đỏ thế? Anh chỉ đưa em đi ăn cơm thôi mà, sao mặt em lại đỏ hết cả lên?”  

 

“Hả? Đi ăn cơm?”  


Tần Tuyết: “…”

Advertisement
';
Advertisement