Tần Kiệt: "..."
Trò đùa này không có hồi kết mà.
Phù phù~
Đám sinh viên trong phòng thi không nhịn được cười.
Tần Tuyết xấu hổ cúi đầu xuống không có mặt mũi nào nhìn thẳng vào Tần Kiệt.
Lúc Tần Kiệt đi ngang qua Tần Tuyết, cô véo vào thắt lưng Tần Kiệt một cái thật mạnh.
"Kêu anh không rửa mặt à! Hừ!"
Tần Kiệt: "..."
Anh vô cùng phiền muộn.
Anh rất muốn nói rằng, anh thực sự đã rửa mặt rồi.
Chẳng qua là vì thời gian gấp quá, mới rửa qua loa mà chưa kịp rửa kĩ, em còn véo anh sao?
Thật đúng là.
Vả lại tối qua anh ngủ sâu giấc, còn không phải là bởi vì cùng em...
Khụ khụ~
Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy.
Tần Kiệt ngồi xuống vị trí của mình.
Bắt đầu ngày thi thứ hai.
Một màn khôi hài đến đây kết thúc.
Buổi trưa sau khi thi xong, anh kéo Tần Tuyết sang một bên rồi lấy chiếc dây chuyền bạc ra.
Điều đó khiến cho Dương Liễu và Thẩm Giai Giai phải trầm trồ hô lên.
Hai cô nàng lần lượt túm lấy tên béo và bốn mắt, yêu cầu phải mua dây chuyền cho hai người bọn họ.
Tên béo và bốn mắt hận không thể véo chết Tần Kiệt.
Tên đầu lợn này.
Cậu mua gì thì không mua, lại đi mua dây chuyền bạc?
Còn tặng cho Tần Tuyết ở trước mặt chúng tôi nữa chứ.
Cố ý kiếm chuyện đúng không?
Nhưng Tần Kiệt làm như không thấy gì vậy, anh nắm tay Tần Tuyết bước đến nhà ăn.
Tên béo và bốn mắt nổi trận lôi đình.
Nhưng cả hai đều bị bạn gái của mình quấn lấy và không có cách nào thoát thân ra được.
Bọn họ chỉ có thể tức giận mà thôi.
Những tháng ngày sau đó, mỗi ngày trôi qua đều rất tuyệt vời và thú vị.
Thoáng một cái đã đến ngày 10 tháng 1 năm 2008.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Lúc thầy trò trường đại học công nghiệp Hồ thức dậy, họ thấy thời tiết hôm qua vẫn còn rất tốt, nhưng hôm nay nói trở trời là trở trời, giống như biểu cảm của Tôn Ngộ Không vậy.
Chỉ trong một đêm, tuyết rơi dày đặc, toàn bộ khuôn viên trường bị tuyết trắng bao phủ.
Tuyết chất đống một đêm, cao đến nửa mét.
Đã nhiều năm không thấy trận tuyết rơi dày đặc này ở tỉnh Sở.
Nó khơi dậy sự ngạc nhiên và mừng rỡ của thầy trò trường đại học công nghiệp Hồ.
Đám sinh viên không phải thi buổi sáng đã nô nức kéo nhau ra khỏi kí túc xá bắt đầu nặn người tuyết.
Còn có các cặp tình nhân hẹn nhau đi dạo, nô đùa, đánh bóng tuyết trong khuôn viên trường dưới gió bắc gào thét, bất chấp thời tiết giá lạnh, tuyết rơi như mưa.
Tần Kiệt và Tần Tuyết cũng không ngoại lệ.
Hai người bọn họ, tên béo và Dương Liễu, bốn mắt và Thẩm Giai Giai, ba đôi tình nhân đã nghĩ ra một trò chơi trên tuyết.
Chia thành 2 đội.
Do Vương Tinh làm trọng tài.
Một trận đánh bóng tuyết bắt đầu.
Một giờ sau, trận chiến bóng tuyết kết thúc.
Sau khi Tần Kiệt đưa Tần Tuyết về kí túc xá gần vườn dâu, anh đang định gọi điện thoại cho Châu Phàm.
Vẫn chưa kịp nhấn gọi.
Châu Phàm đã gọi cho anh trước.
"Giám đốc Châu, tôi đang định gọi điện thoại cho anh, không ngờ anh lại gọi trước!"
"Giám đốc Tần, miệng người bạn đó của anh thiêng thật. Nói thời tiết thay đổi là thay đổi thật. Trận tuyết dày đặc rơi từ tối qua đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, tôi xem dự báo thời tiết, nói rằng ít nhất phải một tuần nữa mới hết!"
"Cứ tiếp tục như vậy, băng tuyết ngập trời, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất ít người ra đường! Vậy thì việc kinh doanh siêu thị trở nên khó khăn rồi!"
"Nhưng cũng may anh đã sớm phân phó để tôi chuẩn bị trước. Bây giờ, 50 tay shipper, cuối cùng cũng có tác dụng rồi!"
Trong điện thoại, giọng nói của Châu Phàm rất kích động.
Tần Kiệt nở nụ cười: "Giám đốc Châu, anh không cần phải kích động. Trò chơi mới bắt đầu. Việc khẩn cấp trước mắt, nhiệm vụ đầu tiên là anh phải gửi một tin nhắn thống nhất cho các hội viên đã để lại thông tin liên lạc! Nói với bọn họ rằng siêu thị chúng ta sẽ không đóng cửa vào những ngày tuyết rơi, sẽ cung cấp dịch vụ đặc biệt giao hàng tận nơi!"