Anh rụi rụi mắt, hóa ra là tên béo, bốn mắt và Vương Tinh.
"Hứ? Tên béo, bốn mắt chết tiệt, không phải hai cậu chuyển ra ngoài ở rồi sao? Nửa đêm nửa hôm, sao hai người các cậu lại về đây? Không sợ hai người kia nhà các cậu tức giận sao?", Tần Kiệt nói.
"Kiệt Tử, tối qua cậu mơ phải giấc mơ đẹp gì vậy? Say sưa lắm đúng không? Còn đêm hôm gì nữa? Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi kia kìa, sắp đến giờ thi rồi, cậu nhanh nhanh dậy đi! Ha ha~"
Nói xong, tên béo mỉm cười.
Bốn mắt cũng không nhịn được cười.
Vương Tinh vốn muốn nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được cười ha hả.
Bởi vì vẻ mặt đa sắc thái của Tần Kiệt.
Chắc là làm chuyện xấu xa gì đó rồi.
Tần Kiệt rụi rụi mắt nhìn kĩ, lúc này anh mới nhận ra trời không biết từ lúc nào đã sáng rồi.
"Ui ya, không ổn rồi, còn có 15 phút nữa đến giờ thi rồi, mau chóng đi đi! Kiệt Tử cậu nhanh lên chút!"
"Đúng vậy, đừng để đến muộn đó!"
"Đi thôi!"
Chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng của ba người bọn họ ở đâu.
Tần Kiệt luống cuống.
Còn có khoảng 15 phút nữa, mà anh vẫn chưa mặc quần áo đánh răng rửa mặt.
Tiêu rồi.
Anh vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Lúc anh chạy đến phòng thi, tất cả các thí sinh đều nhìn Tần Kiệt một cách kì lạ.
Dường như bọn họ không quen biết Tần Kiệt vậy.
Thấy vậy Tần Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Ngay đến cả giám thị coi thi cũng nhìn Tần Kiệt như là người sống thấy ma vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh.
"Cô giáo, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào em để làm gì vậy?"
"Bạn học này, sáng nay rửa mặt chưa?"
"Em rửa rồi!"
"Rửa rồi, sao trên mặt em vẫn còn vết nước bọt vậy?"
"Hả? Có sao?", Tần Kiệt vội vàng lấy điện thoại ra, soi gương nhìn vào màn hình.
Thực sự có một vết nước bọt.
Rửa mặt kiểu gì vậy?
Thật đúng là.
Anh cuống quít lấy ống tay áo dùng sức xoa mạnh.
Cuối cùng cũng lau sạch rồi.
"Cô giáo, em có thể vào rồi chứ?"
"Bạn học này, em xác định em rửa mặt rồi sao?"
"Cô à, ban nãy không phải là em đã nói rồi sao, em rửa rồi".
Nói xong, bản thân Tần Kiệt cảm thấy vô cùng buồn bực.
Vết nước bọt cũng được lau sạch rồi, giám thị coi thi còn nói cái này để làm gì chứ.
Trên mặt anh dường như không có vết bẩn gì nữa mà.
Cô có ý gì chứ?
"Bạn học này, tóc trên trán em dính dử mắt kìa!"
"Cái gì?"
Tần Kiệt sửng sốt, anh vội vàng rút điện thoại ra cẩn thận đối chiếu.
Soi đi soi lại một lúc, cuối cũng anh cũng phát hiện ra rằng thực sự có dử mắt.
Dính ở trên tóc mà cũng có thể phát hiện ra sao?
Mắt tinh vậy??
Tần Kiệt không thể không phục.
Sau khi sửa sang lại, anh nói: "Cô giáo, em, bây giờ em có thể..."
"Có thể rồi, thi xong, nhớ về rửa mặt sạch nhé!"