Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thời gian trôi dần, nhật nguyệt thay phiên nhau, một tháng nhanh chóng trôi đi.

Một tháng sau, một ngày nọ, trong căn phòng đá rộng lớn nơi Dương Khai ở, Hoàn Nhi đứng cách Dương Khai mấy trăm trượng, chán chường nhìn vào hắn đang vùi đầu vào công cuộc đào bới tri thức trên cái bàn dài.

Ở đó, vốn có mấy trăm cuốn sách chất ngổn ngang, nhưng sau một tháng, Dương Khai đã đọc gần hết. Bên tay trái hắn là những cuốn đã đọc qua, còn bên phải là số ít vài cuốn chưa xem.

Những tri thức quý giá chứa trong số sách này đều đã khắc sâu vào đầu Dương Khai.

Hoàn Nhi khẽ thở ra một hơi, thầm lấy làm ngạc nhiên, tên con người này từ lúc đặt chân đến đây một tháng trước, đã biểu hiện khá là điềm tĩnh. Trong một tháng qua, hắn còn không bước ra khỏi cửa, suốt ngày ngồi trong này xem mấy quyển sách cổ đó như si dại.

Thình lình, không gian bên cạnh chợt méo mó, một luồng sóng năng lượng phẳng lặng truyền đến bên cạnh. Hoàn Nhi liền rạng rỡ, rồi cung kính lạ thường.

Rất nhanh, từ giữa không gian méo mó đó, bóng dáng của một mỹ phụ đoan trang dần hiện ra, đích thị là Lệ đại nhân.

- Bái kiến đại nhân!

Hoàn Nhi vội vàng khom lưng hành lễ.

- Ừ.

Lệ đại nhân khẽ gật đầu, liếc nhìn Dương Khai, mỉm cười hỏi:

- Hắn biểu hiện thế nào?

- Cũng thú vị lắm ạ...

Hoàn Nhi che miệng.

- Rất khác với lũ người từng đến đây.

- Ồ? Nói ta nghe thử nào.

Lệ đại nhân phấn khởi.

- Hình như hắn luôn mải mê nghiên cứu mấy cuốn sách của luyện đan sư để lại, không hề ra ngoài. Bề ngoài không sốt ruột, nóng vội, cứ như đang ở nhà mình ấy. Hì hì, đại nhân, ngài nói xem tên tiểu tử này có phải hơi ngốc không?

Lệ đại nhân chú mục vào hắn một lát, rồi chậm rãi lắc đầu, bà nhíu mày, ánh mắt bỗng sáng rực:

- Hắn không ngốc, song trông thế này thì có vẻ hắn muốn theo con đường luyện đan sư, đỡ cho ta phải thuyết giáo. Theo ta qua đó xem thế nào đi, nếu biểu hiện của hắn đã khá thế, thì cũng đến lúc cho hắn biết vài chuyện rồi.

- Vâng!

Hoàn Nhi liền đáp.

Hai nử tữ, một lớn một nhỏ, sải bước đi về phía Dương Khai, rất nhanh, đã tới cạnh hắn.

Dương Khai thờ ơ ngồi trên chiếc ghế duy nhất, suy nghĩ vẫn đắm chìm trong cuốn sách trước mặt.

Hoàn Nhi khẽ ho một tiếng, gọi to:

- Tên ngoại lai!

- Chờ một lát!

Dương Khai không hề ngước mắt lên nhìn, đáp một câu hững hờ.

Hoàn Nhi sững sờ, liền bực bình quát lên:

- Lệ đại nhân đến thăm ngươi, ngươi còn không mau bái kiến!

Dương Khai khẽ hít vào một hơi, liếc nàng một cái rồi lại nhìn xuống, tiếp tục chúi đầu vào sách, coi như không nhìn thấy nàng.

Hoàn Nhi không kìm được phát cáu, đang định quở mắng thì Lệ đại nhân giơ một tay lên, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, mà cứ mỉm cười đứng một bên, lặng lẽ chờ đợi.

Hoàn Nhi nghiến răng liên hồi, trong bụng trộm mắng tên ngoại lai giả vờ giả vịt, nhưng cũng không biết làm gì, bèn âm thầm tính cách lát nữa làm khó hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lệ đại nhân và Hoàn Nhi đã đứng chờ cạnh Dương Khai được nửa ngày, hắn mới khép cuốn sách cuối cùng lại, hít một hơi thật sâu.

- Đọc xong rồi hả?

Đến lúc này, Lệ đại nhân mới nhẹ nhàng hỏi.

Dương Khai thản nhiên gật đầu.

- Cảm thấy thế nào?

- Có chút gặt hái!

Dương Khai đáp.

Hai mắt Lệ đại nhân rực sáng:

- Ngươi quả nhiên có chút tố chất của luyện đan sư.

Không có tố chất làm luyện đan sư, căn bản không thể hiểu được những cuốn sách này.

Dương Khai nhếch miệng cười:

- Chắc là trước đây, các ngươi cũng đã bắt không ít người có lửa thần thức đến nhốt ở đây, bồi dưỡng họ thành luyện đan sư đúng không... Ừm, ta đã hiểu ra chút ít về việc các ngươi muốn ta làm rồi.

Một tháng qua, Dương Khai đã xem hết số sách cổ do tiền nhân để lại này, trong đó có rất nhiều những kinh nghiệm tâm đắc của các luyện đan sư mà họ sưu tầm được, cũng có một vài bản ghi chép của những người có cảnh ngộ giống Dương Khai.

Tất cả bọn họ đều bị Bối Quan Nhân bắt đem về đây, và nỗ lực trở thành luyện đan đại sư dưới sự ủng hộ và bồi dưỡng của chủ nhân nơi này, đáng tiếc là không một ai đủ yêu cầu, sau cùng là mất tăm mất tích.

Một tháng cũng đủ để Dương Khai làm rõ ý đồ của họ và hoàn cảnh của mình, cũng khiến hắn bình tĩnh hơn hẳn.

Chỉ cần những người này có việc muốn nhờ hắn, thì hắn sẽ không gặp nguy hiểm, ngược lại còn được lợi.

- Không sai. Bọn ta đã bắt không ít võ giả có lửa thần thức, cũng đã tận sức bồi dưỡng họ thành luyện đan sư xuất sắc.

Lệ đại nhân thẳng thắn thừa nhận.

- Để làm gì? Các ngươi cần luyện đan sư để giải quyết chuyện gì?

Dương Khai nhíu mày.

- Luyện chế đan dược ư?

Luyện đan sư ngạc nhiên nhìn hắn, mãi một lúc sau mới gật đầu:

- Đúng là để luyện chế một loại đan dược! Có điều, loại đan dược đó không phải luyện đan sư nào cũng có thể luyện được, mà chỉ luyện đan sư sở hữu lửa thần thức mới có khả năng. Đây cũng là lý do mà ngươi bị bắt đến đây.

- Nói ta nghe thử nào. Vừa hay ta cũng muốn làm luyện đan sư, nếu các ngươi có điều kiện thích hợp, thì ta cũng chẳng ngại giúp một tay!

Dương Khai ung dung nhìn bà.

- Nói khoác không biết ngượng!

Hoàn Nhi bĩu môi.

- Võ giả sở hữu lửa thần thức tuy vô cùng hiếm có, nhưng bao nhiêu năm qua, Quan Nô tiền bối cũng đã bắt mười mấy người về đây, người nào người nấy cũng rất ưu tú. Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể hoàn thành việc mà họ chưa làm được?

- Đấy là chuyện của ta, các ngươi không phải quan tâm, huống hồ, các ngươi vẫn hy vọng ta sẽ thành công, chẳng phải thế sao?

Dương Khai mỉm cười.

- Đúng vậy. Bọn ta rất mong là ngươi sẽ thành công, để giải trừ gông xiềng trói buộc dòng tộc ta nhiều năm qua, cho bọn ta được bước ra thế giới bên ngoài.

Lệ đại nhân khẽ gật đầu, đôi mắt rực sáng và thần sắc kỳ vọng.

- Để ta giới thiệu, tổ tiên của bọn ta là ma đồ hầu hạ Đại Ma Thần. Không biết là cách đây bao nhiêu năm, vì một vài nguyên nhân, tổ tiên ta bị Đại Ma Thần phong ấn trong Tiểu Huyền Giới này, cả đời không thể nào thoát khỏi đây.

- Đại Ma Thần, Tiểu Huyền Giới?

Dương Khai nheo mắt lại.

- Đại Ma Thần là nhân vật chí cao vô thượng của Ma tộc, là chủ nhân của tổ tiên bọn ta!

Lệ đại nhân giải thích với vẻ mặt rất cung kính.

- Còn về Tiểu Huyền Giới, thì đó chính là khoảng không gian mà bọn ta đang cư trú. Tương truyền, khi các cao thủ siêu cường chiến đấu, thường hay khiến không gian bị xé toạc, và những không gian khép kín sinh ra từ đó gọi là Tiểu Huyền Giới. Chắc là ngươi cũng từng nghe nói về cái này rồi?

- Nghe rồi, chỉ là không biết nó được gọi là Tiểu Huyền Giới thôi.

Dương Khai gật đầu.

Nói vậy thì Truyền Thừa Động Thiên và khu kỳ địa ở U Minh Sơn cũng là Tiểu Huyền Giới.

Chợt nhận ra điểm bất thường, Dương Khai bật cười quái dị:

- Nếu Đại Ma Thần là chủ nhân của tổ tiên các ngươi, thế thì tại sao lại phong ấn tổ tiên các ngươi ở đây?

Lệ đại nhân lắc đầu cười khổ sở:

- Trong sách cổ tuy có ghi chép vài ba câu, nhưng lại không toàn diện, chuyện đã qua quá lâu rồi, nguyên nhân đã không thể tìm hiểu được nữa. Nguyện vọng lớn nhất của bọn ta hiện tại chính là thoát khỏi vùng Tiểu Huyền Giới này. Có điều do vấn đề thể chất, nên không thể sống ở bên ngoài được. Bởi vậy mới cần đến một loại đan dược giải trừ những thiếu sót trong cơ thể bọn ta. Và loại đan dược này chính là thứ mà ngươi cần phải luyện chế.

- Ta hiểu rồi.

Dương Khai gật đầu, hỏi tiếp:

- Vậy còn Bối Quan Nhân? Chắc y là người của các ngươi đúng không? Tại sao y đi lại ở bên ngoài được, hơn nữa lại còn vác theo cái quan tài đỏ đó?

Thần sắc Lệ đại nhân có phần ảm đạm, bà khẽ giọng giải thích:

- Người ngươi nói có lẽ là Quan Nô tiền bối. Thật ra tiền bối đã chết rồi, chẳng qua chỉ còn chút thần trí được duy trì bằng một phương pháp đặc biệt, để bôn ba bên ngoài tìm kiếm võ giả có lửa thần thức cho bọn ta thôi. Vả lại, bọn ta cũng không biết tiền bối rốt cuộc là người thời nào, theo trí nhớ của người sống thọ nhất trong bọn ta, tiền bối vẫn luôn tồn tại. Cái quan tài đỏ sau lưng tiền bối chính là Tiểu Huyền Giới phong ấn bọn ta. Có thể nói, Quan Nô tiền bối gánh trên lưng vận mệnh và sinh tử của mấy nghìn người trong dòng tộc ta.

- Vậy nếu có người hủy cái quan tài sau lưng y đi...

Dương Khai chợt có một ý nghĩ đáng sợ.

- Thì nơi này sẽ sụp đổ, tất cả chúng ta sẽ bị lực hư không giết chết!

Lệ đại nhân trầm giọng giải thích.

Dương Khai sững sờ, nổi da gà khắp mình mẩy:

- Vận mệnh của các ngươi hoàn toàn không nằm trong tay mình sao?

- Hiện giờ ngươi cũng vậy.

Lệ đại nhân mỉm cười.

- Thế nên, để thoát khỏi đây nhanh nhất có thể, ngươi hãy cố gắng lên. Hy vọng ngươi không như những người kia, có thể thỏa mãn tâm nguyện của bọn ta.

Dừng một chút lại nói:

- Đúng rồi, hiện giờ ngươi là luyện đan sư cấp gì, có thể luyện được đan dược cấp nào?

Dương Khai khẽ đằng hắng:

- Miễn cưỡng thì có thể luyện được đan dược Địa cấp.

Hoàn Nhi liền đưa tay lên che miệng, đến Lệ đại nhân cũng nhìn Dương Khai kinh ngạc tột độ.

Thấy hắn nói năng đĩnh đạc, vẻ mặt ung dung bình thản, hai người họ cứ tưởng hắn phải thuộc hàng luyện đan sư tay nghề cao siêu, kỹ thuật thành thạo. Giờ thì hóa ra hoàn toàn không phải vậy, tên ngoại lai này rõ ràng chỉ vừa bắt đầu học luyện đan thôi, họ lập tức không nén nổi thất vọng.

Dương Khai khẽ cười:

- Một vị sư phụ đã dạy ta, chưa vào Thần Du thì không luyện đan, nên gần đây ta mới bắt đầu nghiên cứu.

- Vậy ngươi phải mất bao lâu mới lên được cấp bậc luyện đan sư Thánh cấp đấy?

Hoàn Nhi ngạc nhiên hỏi.

- Chưa tới được Thánh cấp, ngươi hoàn toàn không thể luyện được loại đan dược đó.

- Nhanh thôi.

Dương Khai nhếch miệng cười đầy tự tin.

- Mong là được như ngươi nói. Tốt hơn hết, ngươi phải hoàn thành mục tiêu này trong mười năm. Nếu trong mười năm mà không làm được... ngươi sẽ phải chết!

Lệ đại nhân nghiêm mặt.

- Không phải bọn ta muốn giết ngươi. Ngươi cũng cảm nhận được rồi dó, nơi này ngập đầy ma khí, đối lập với chân nguyên của loài người của các ngươi. Để lâu dài, ngươi sẽ bị ma khí gây ảnh hưởng, đến lúc đó, thần trí sẽ mất tỉnh táo và trở nên vô dụng. Những người được Quan Nô tiền bối bắt về đây trước ngươi đều có kết cuộc này. Bọn ta bất đắc dĩ phải giết chúng đi.

- Điểm này thì các ngươi yên tâm đi, kể cả ta có ở trong này cả trăm năm, ma khí ở đây cũng sẽ không ảnh hưởng được ta đâu.

Dương Khai cười khẩy.

Không những không ảnh hưởng, mà Ngạo Cốt Kim Thân của hắn lại còn thích năng lượng ở đây nữa là.

- Khẩu khí lớn lắm...

Hoàn Nhi nhìn Dương Khai đầy khinh miệt.

- Loài người các ngươi xưa nay toàn thích nói khoác, chứ chẳng thực sự cầu thị như Ma tộc bọn ta!
Advertisement
';
Advertisement