Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lời nói của mỹ phụ nghe thì như tán thưởng, nhưng thực chất lại là mỉa mai, Dương Khai nghe vậy liền cười bảo:

- Trí khôn và sự xảo quyệt của loài người cũng giống như tính hung ác tàn bạo của Ma tộc các người, đều nức tiếng khắp thiên hạ thôi.

- Lá gan ngươi quả nhiên rất lớn.

Mỹ phụ cười bất đắc dĩ.

- Thôi, ta không so đo mấy chuyện này với ngươi nữa. Giao thiệp với người thông minh thì vẫn thoải mái hơn với kẻ đần độn. Ngươi đã thông minh đến vậy, thì hãy đoán thử rốt cuộc bọn ta muốn ngươi giúp gì xem.

- Cái này thì ta chẳng biết, ta cũng đang nghĩ đây.

Dương Khai lắc đầu.

- Ta không biết mình có điểm nào để các ngươi xem trọng đến mức cho cả một vị cao thủ Thánh cấp bắt ta đến đây. Nếu tiện thì có thể tiết lộ chút đỉnh không?

Thấy hắn có vẻ ung dung đĩnh đạc, mỹ phụ cảm thấy thêm phần thú vị.

Nhìn xoáy vào Dương Khai, mãi một lúc sau, mỹ phụ mới ngồi về chỗ của mình, khẽ gật đầu.

Bên tay phải bà, một nữ tử khí chất lạnh lùng như băng sơn đột nhiên lên tiếng:

- Sức mạnh thần thức của ngươi khác với người thường, đó chính là điểm khiến bọn ta xem trọng ngươi!

- Quả nhiên...

Dương Khai cười nhạt.

Trước đó hắn cũng đã đoán sơ qua rồi. Vì đúng vào lúc lén sử dụng sức mạnh thần thức, hắn đã bị Bối Quan Nhân nhắm làm mục tiêu. Còn trước đó thì hắn vẫn bình an vô sự.

- Ngươi có lửa thần thức đúng không?

Một lão già râu tóc bạc trắng trầm giọng hỏi.

- Nếu không có lửa thần thức, không đời nào Quan Nô tiền bối lại mang ngươi vào đây được.

Việc đã đến nước này, phủ nhận cũng vô dụng, Dương Khai điềm nhiên gật đầu:

- Không sai, đúng là ta có lửa thần thức.

Hắn thừa nhận, tất cả đều hứng khởi ra mặt. Mỹ phụ nọ còn nhìn Dương Khai với ánh mắt đầy trông đợi, trầm ngâm nói:

- Có thể thi triển toàn bộ sức mạnh thần thức của ngươi cho bọn ta xem được không?

Dương Khai nhíu mày, ngẫm một chốc rồi gật đầu:

- Được, nhưng ta có rất nhiều nghi vấn...

- Ta sẽ giải đáp hết cho ngươi!

Mỹ phụ nghiêm nghị gật đầu.

- Thế thì được!

Dương Khai nhếch miệng cười, rồi ngay tức khắc, hắn phóng thích sức mạnh thần thức của mình.

Trong nháy mắt, toàn đại điện trở nên nóng hừng hực, như bị dung nham quét qua vậy.

Mỹ phụ nọ khẽ biến sắc, dường như không ngờ thần thức của Dương Khai lại mạnh đến vậy. Bà vội vàng đánh ra một luồng khí bao bọc lấy thiếu nữ thanh tú kia để tránh cho nàng bị ảnh hưởng. Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ cũng thi triển thủ pháp bảo vệ cho các tộc nhân dưới Siêu Phàm Cảnh.

Sức mạnh bùng nổ chỉ trong một khoảnh khắc, Dương Khai lại thu hồi thần thức về.

Mỹ phụ, nữ tử lạnh lùng và lão già đó sững sờ nhìn hắn, cả đôi tròng mắt đều lấp lóe sự kích động, vẻ mặt phấn chấn như nhặt được bảo bối.

- Không ngờ, thần thức của ngươi lại mạnh đến vậy. Hẳn là ngươi đã có được vài cơ duyên không hề tầm thường nhỉ?

Mỹ phụ phỏng đoán.

Một thiếu niên Thần Du Cảnh thất tầng, theo lẽ thường mà nói thì không thể nào lại có sức mạnh thần thức vượt hẳn Thần Du Cảnh, chỉ có tạo hóa cơ duyên mới có thể cho hắn sức mạnh tầm cỡ như vậy.

- Đấy là chuyện của riêng ta.

Dương Khai khẽ cười.

- Bây giờ có thể giải đáp nghi ngờ của ta được rồi chứ?

Mỹ cười xảo quyệt:

- Ta chỉ có thể cho ngươi biết, bọn ta không có ác ý với ngươi, chẳng những không có ác ý, mà ngược lại là sẽ bồi dưỡng ngươi!

Dương Khai ngẩn người, giận giữ nói:

- Ngươi lừa ta?

Mỹ phụ nhoẻn miệng cười:

- Trò lừa gạt lẫn nhau này bọn ta học từ loài người các ngươi đấy.

- Ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy.

Dương Khai không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng chú mục vào mỹ phụ.

Đang nói, thì chợt có một luồng khí rất ngang ngược xộc vào từ ngoài điện.

Tất cả mọi người trong điện liền nhíu mày, mỹ phụ nọ còn lộ hẳn nét chán chường trên mặt, hình như khá kiêng dè người đang đi đến.

Rất nhanh, một gã đàn ông thân hình vạm vỡ lững thững đi vào, nửa thân trên cởi trần, còn nửa thân dưới mặc một cái quần da, nét mặt dữ tợn, sát khí dày đặc chuyển động trên trán y. Vào đến đại điện, y liếc nhìn Dương Khai rồi hừ một cái lạnh ngắt, chỉ vào hắn:

- Đây chính là tên con người mà chuyến này Quan Nô tiền bối đem đến? Nhìn còn yếu hơn cả tên lần trước, người như vậy có làm nên việc được không?

- Chử Kiến, không được xấc xược.

Lão già nọ quát lên giận giữ.

Gã nam tử tên Chử Kiến liếc lão một cái u ám, rồi mới quỳ xuống, chắp tay nói với mỹ phụ đang ngồi trên ghế đầu:

- Bái kiến Lệ đại nhân.

Mỹ phụ khẽ gật đầu, sắc mặt mờ mịt:

- Đứng dậy đi, ban tọa!

- Không phải làm phiền.

Chử Kiến khoát tay.

- Ta chỉ nghe nói Quan Nô tiền bối lại vừa đưa một người đến đây, nên đến xem bản lĩnh hắn ra sao thôi, Giờ thì đã gặp rồi, quả thật đáng thất vọng. Lệ đại nhân, tên thiếu niên trẻ thế này, chi bằng giết đi cho xong, để tộc ta khỏi lãng phí mười năm. Nhiều khi kỳ vọng bao nhiêu thì thất vọng sẽ bấy nhiêu. Chịu thiệt quá nhiều lần rồi, chẳng lẽ trí nhớ của Lệ đại nhân vẫn chưa khá lên sao?

- Chử Kiến, ngươi càng ngày càng chẳng chú ý chừng mực nữa, có phải đã quên hết quy củ của tổ tông rồi không?

Lão già nọ giận tím mặt, sức mạnh toàn thân âm thầm ngưng tụ lại.

Chử Kiến cười khẩy, khí tức ghê gớm:

- Ta chỉ nói thật thôi. Vận mệnh của tộc ta không nên giao vào tay một tên tiểu tử loài người lai lịch bất minh. Khỏi phải mượn sức của hắn, Chử Kiến ta sẽ dẫn dắt tộc nhân phá vỡ cái lồng giam này. Lệ đại nhân, ngài thấy sao?

Mỹ phụ khẽ thở mạnh, nhưng vẫn miễn cười cười:

- Chử Kiến đại nhân nghĩ được như vậy cũng là phúc của tộc nhân. Vậy bọn ta xin rửa mắt mà nhìn, gửi gắm hy vọng ở Chử Kiến đại nhân là được rồi. Hy vọng ngươi có thể sớm được như sở nguyện, hoàn thành tâm nguyện của tổ tông.

Chử Kiến cười hề hề, nhìn Dương Khai đầy nham hiểm, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử loài người, sau này hãy cẩn thận đấy, nơi này không như bên ngoài, biết đâu sẽ có nguy hiểm nào đó lấy mạng ngươi chứ chẳng chơi! Xin cáo từ.

Nói xong, y lại xồng xộc bỏ đi.

Tất cả mọi người trong điện sắc mặt đều rất khó coi.

Dương Khai đảo mắt, nhanh chóng nhận ra vài điểm bất thường.

Hình như sự có mặt của người tên Chử Kiến này đã khiến những người trong điện mất hết hứng thú tiếp tục nói chuyện rồi. Mỹ phụ kia phất tay bảo:

- Hoàn Nhi, đưa hắn xuống nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Thiếu nữ thanh tú nọ đáp một tiếng, rồi bước xuống vẫy tay bảo Dương Khai:

- Đi theo ta.

Dương Khai không nói gì, liền đi theo.

Đợi Dương Khai đi khỏi, lão già trong đại điện liền thở dài:

- Lệ đại nhân, Chử Kiến ngày càng vô lý, chúng ta cũng phải hành động thôi, để hắn sống ngày nào, nơi này sẽ không được yên ổn ngày đó.

Mỹ phụ lộ vẻ do dự, không trả lời.

Nữ tử lạnh lùng kia cũng nói:

- Đại nhân, với người như Chử Kiến, càng nhân từ, hắn càng nghĩ ngài mềm yếu, đến lúc phải dạy cho hắn chút bài học rồi.

- Ta cần suy nghĩ thêm.

Mỹ phụ cười chua xót.

- Người của tộc ta đã không còn lại bao nhiêu nữa, nếu ra tay với Chử Kiến, chỉ e... Các ngươi hãy về trước đi, ta nghĩ thông suốt rồi sẽ phái người thông báo cho các ngươi.

- Dạ.

Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ khẽ gật đầu. Họ biết là mỹ phụ này không đành lòng gây nội loạn, làm tổn thương đến các tộc nhân, họ đâm ra càng hận tên Chử Kiến này hơn.

Mấy năm qua, tu vi công lực càng mạnh hơn, thì hình như dã tâm manh động không nên có cũng càng một rõ rệt ở Chử Kiến.

...

Dương Khai theo thiếu nữ tên Hoàn Nhi đi trong Thạch Thành, thi thoảng lại gặp một hai ma nhân, Hoàn Nhi đi trước không ngừng làu bàu, hình như đang chửi rủa.

Dương Khai chợt lên tiếng:

- Cái người tên Chử Kiến đó, hình như không xem đại nhân nhà ngươi ra gì thì phải?

- Tên súc sinh đó!

Hoàn Nhi liền nổi cáu.

- Cứ tưởng mình ghê gớm lắm, thật ra chỉ có mỗi lòng lang dạ thú thôi, hắn nghĩ đủ mọi cách hòng để thống trị nơi này. Nếu không phải đại nhân từ bi, chẳng biết Chử Kiến đã phải chết bao nhiêu rồi nữa.

- Ừ, lòng nhân từ của phu nhân có lúc cũng sẽ làm hỏng việc.

Dương Khai tán đồng.

- Không được nói xấu đại nhân, đại nhân là người phụ nữ thùy mị nhất trên đời!

Hoàn Nhi quay lại trừng Dương Khai một cái.

- Ta không nói nữa.

Dương Khai giơ tay.

- Có điều, ngươi có thể cho ta biết rốt cuộc đây là nơi nào được không? Các ngươi bắt ta đến đây để làm gì?

Hoàn Nhi nhoẻn miệng cười hì hì:

- Đại nhân chưa cho ngươi hay, thì ta cũng sẽ không nói lung tung đâu. Tuy loài người các ngươi xảo trá hiểm độc, nhưng ta cũng không phải là con nít lên ba. Ngươi muốn dụ dỗ ta, ngươi tưởng ta không nhìn ra sao?

Dương Khai bĩu môi.

- Có điều ngươi yên tâm, bọn ta thật sự sẽ không làm hại ngươi đâu. Dẫu sao thì cũng đúng như đại nhân nói, bọn ta sẽ bồi dưỡng ngươi. Nếu ngươi có thể hoàn thành nguyện vọng của đại nhân, thì sẽ còn được lợi hơn rất nhiều.

- Bồi dưỡng ta, Bồi dưỡng cái gì kia?

Dương Khai hỏi vặn.

- Các ngươi muốn lợi dụng lửa thần thức của ta để làm gì?

Hoàn Nhi không nói gì nữa, bất luận Dương Khai hỏi thế nào, nàng cũng kín miệng như bưng, thần thần bí bí.

Không lâu sau đó, nàng dẫn Dương Khai đến một gian phòng đá, Hoàn Nhi nói:

- Vào trong đi, từ giờ trở đi, đây sẽ là chỗ ở của ngươi. Ngươi chẳng cần phải lo nghĩ gì hết, tất thảy mọi thứ, bọn ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho ngươi. Hừm, tuy không có ai giám sát, nhưng ngươi chớ có bỏ trốn đấy. Ngươi cũng không chạy thoát được đâu, không gian trong này đã có sẵn cấm chế, điểm này thì chắc ngươi đã nhận ra rồi.

Dương Khai tức tối trừng mắt nhìn nàng.

Hoàn Nhi nhếch miệng cười:

- Nhìn ta cũng vô ích, ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi. Được rồi, ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.

Nói xong, nàng đẩy Dương Khai vào trong phòng, rồi đóng cửa lại, tung tăng bỏ đi.

Đợi nàng đi khỏi, Dương Khai mới thử sờ cánh cửa đá, phát hiện ra muốn là có thể mở được, bên ngoài quả thật cũng không có ai giám sát hắn.

Nhưng trong không gian bị giam cầm này, ở nơi không có lấy một người quen biết này, Dương Khai cũng chẳng có ý nghĩ chạy trốn.

Hắn có thể khẳng định, bất luận mình chạy đến đâu, mỹ phụ đó đều có thể dễ dàng bắt hắn về.

Ký lai chi, tắc an chi, chuyện gì đến ắt sẽ đến. Dương Khai nghĩ vậy, rồi đóng cửa, bắt đầu quan sát nơi ở của mình.

Lọt vào tầm mắt hắn là một gian phòng rộng rãi, lớn hơn cả đại điện lúc nãy, hơn nữa trong gian phòng này, còn ngập tràn mùi thuốc nhàn nhạt.

Trong khắp các góc phòng đều bày đầy dược đỉnh đủ kích cỡ.

Dược đỉnh lớn thì cỡ vại nước, nhỏ thì chỉ bằng bàn tay.

Trên mặt đất là đủ thứ bã vụn từ những phế phẩm luyện đan thất bại.

Dương Khai nhíu mày.

Gian phòng này trông có vẻ giống nơi ở của một luyện đan sư.

Lượn quanh mấy dược đỉnh đó một lượt, Dương Khai liền nhận ra, số dược đỉnh này đều đã được dùng qua, hẳn là có người đã dùng chúng để luyện đan.

Trong một góc khác, Dương Khai phát hiện một cái bàn khá dài, trên bàn chồng chất cơ man những thứ trông giống sách cổ.
Advertisement
';
Advertisement