Trong lúc nhất thời, ánh mắt khi hắn nhìn qua Dương Khai tràn đầy vẻ bội phục, loại sự tình này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, cùng là Đế Tôn cảnh, nhưng Dương Khai vậy mà lại làm ra được.
Hơn nữa ở chỗ này có nhiều người tụ tập như vậy, vậy mà đều ngoan ngoãn phối hợp!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hắn nhìn qua Dương Khai kinh động như được gặp được Thiên Nhân!
Tràn đầy hứng thú, Đinh Ất nói: "Dương huynh, có cần giúp một tay hay không?"
Dương Khai nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, bảo người Đế Thiên của ngươi ra phía sau xếp hàng đi."
Đinh Ất khẽ giật mình: "Người của Đế Thiên ta cũng phải kiểm tra ư?"
Dương Khai nói: "Ai cũng không là ngoại lệ." Hắn chỉ một ngón tay về phía trước, Đinh Ất thuận mắt nhìn lại, phát hiện người kia rõ ràng là một tên Khai Thiên cảnh, chỉ có điều vào giờ phút này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Đinh Ất cười lớn một tiếng: "Không phải a Dương huynh, ngươi có
nhớ Đế Thiên ta trước đó ở trên núi. . ."
"Lúc ở trên núi, ta đã cứu với tính mạng của không ít người trong Đế Thiên của ngươi!" Dương Khai cũng không đợi hắn nói hết lời liền đánh gãy lời hắn.
Đinh Ất chép miệng một cái, lời này cũng là sự thật, nếu không phải Dương Khai tại thời khắc mấu chốt thả ra Nguyên Từ Thần Quang, kiếm trận của Kiếm Các cũng sẽ không tự sụp đổ, đánh tới cuối cùng, tuyệt đối sẽ là kết quả nhị bại câu thương. Cho dù người của Đế Thiên có thê ̉đánh bại được Kiếm Các thì cũng sẽ phải bỏ ra thương vong to lớn.
"Dương huynh, cần phải như vậy sao?" Đinh Ất nhíu mày hỏi.
"Yên tâm, ta sẽ không động tới đồ vật không nên lấy, ta chỉ lấy đồ vật hữu dụng!" Dương Khai trấn an hắn một tiếng.
Đinh Ất đứng tại chỗ do dự rất lâu, sau đó giống như đã đưa ra được quyết định gì đó, hắn cắn răng nói: "Được, xin nghe theo lời Dương huynh, Đế Thiên ta sẽ phối hợp ngươi!"
Nói xong, hay quay người bay xuống, lệnh cho đám người Đế Thiên xếp hàng ở phía sau.
Một tên lại một tên võ giả bị điều tra không gian giới chỉ xong rồi được cho đi, ý đồ của Dương Khai cũng triệt để bại lộ ra, dù những
võ giả kia lấy được ngũ phẩm thần thạch thì hắn cũng sẽ không động vào, duy chỉ có lục phẩm là bị hắn giữ lại.
Sở dĩ làm vậy là bởi vì Dương Khai cũng có suy tính của mình, ngũ phẩm thần thạch ở chỗ này không ít, nếu như giữ lại toàn bộ thì cũng có hơi quá phận, mình ăn thịt thì cũng phải để người khác húp chút nước. Nếu hắn làm theo cách đó thì e rằng sẽ làm cho nhiều người tức giận, có khi phải đại chiến một trận với mấy ngàn người này, đến lúc đó nhất định phải giết đến mức máu chảy thành sông. Còn lục phẩm thì lại là thứ tuyệt đối không thể từ bỏ, mình không cần, nhưng sau này luôn có thời điểm cần phải sử dụng dùng tới.
Điều này làm cho võ giả không thu thập được lục phẩm thần thạch vui mừng hớn hở, còn võ giả thu hoạch được lục phẩm thì sầu mi khổ kiểm.
Thậm chí, những võ giả ở phía còn chủ động lấy lục phẩm thần thạch ra ngoài, để cho Dương Khai không cần phải tự mình động thủ đoạt lấy. Bất quá lục phẩm dù sao cũng chỉ là số ít, Dương Khai dò xét hơn một ngàn người cũng chỉ tìm được rải rác mấy khối mà thôi.
Đinh Ất an bài tốt đám người Đế Thiên xếp hàng ở phía sau, sau đó ánh mắt lom lom nhìn về phía Dương Khai đang điều tra từng cái không gian giới chỉ một, trong lòng hắn cảm khái đại trượng phu nên làm như thế, không biết lúc nào mình mới có thể có được bá khí
tuyệt luân như vậy. Lúc này hắn tuy là thủ lĩnh của Đế Thiên, có mấy ngàn tên thủ hạ, nhưng so với Dương Khai thì hắn luôn cảm thấy mình kém một chút gì đó.
Đám người Đế Thiên tới muộn, cũng có thể xem là nhóm người đến sau cùng, bất quá số lượng người trong nhóm này vô cùng khổng lồ, ước chừng khoảng 700-800 người. Bọn hắn vốn có một ngàn người, có điều đã bị chết không ít trong trận chiến với Kiếm Các.
Đến khi kiểm tra xong không gian giới chỉ của đám người Đế Thiên thì đã hơn một ngày trôi qua.
Đinh Ất tỏ vẻ hâm mộ ôm quyền: "Dương huynh thu hoạch lớn a."
Hắn ở đây nhìn chằm chằm hơn một ngày, tận mắt nhìn thấy Dương Khai lấy đi 7~8 khối lục phẩm thần thạch từ trong không gian giới chỉ của người khác, mỗi khối này thần thạch đáng giá 15 triệu, chỉ riêng 7~8 khối lục phẩm này là đã hơn một ức Khai Thiên Đan.
Huống hồ, lục phẩm thần thạch căn bản là thứ mà có tiền cũng không mua được, bán ra tuyệt đối không chỉ có giá 15 triệu.
Chỉ cần ngồi ở chỗ này, liền dễ dàng thu hoạch được nhiều như vậy, quả thực làm cho người ta đỏ mắt a.
"Cũng đa tạ Đinh huynh phối hợp." Dương Khai mỉm cười, sau lần hợp tác này, bọn họ cũng bỏ qua một chút ân oán nhỏ giữa hai
người vào lúc trước, dù sao bọn họ cũng vốn không có thâm cừu đại hận gì.
Trong lúc nói chuyện, Dương Khai khẽ động thần niệm, hai đầu dị thú Xích Giao cùng Địa Long một mực nhắm mắt phủ phục bỗng nhiên ầm ầm bò xuống dưới địa động.
Đinh Ất không hiểu: "Ngươi đây là muốn làm gì."
Dương Khai khẽ nói: "Còn có người trốn ở chỗ này, nghĩ rằng bản thân có thê ̉tránh thoát được."
Nửa ngày sau, trong địa động của Nguyên Từ Sơn, hai đạo thân ảnh to lớn vọt ra, Xích Giao một mình một ngựa đi đầu, Địa Long theo sát phía sau, trên cái đầu to lớn của Xích Giao có mười đạo thân ảnh đang đứng.