Tên thủ lĩnh nhóm truy sát kia nhìn qua Xích Giao, nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, lại quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nói: "Dương đại nhân, chúng ta là người của Đế Thiên."
Dương Khai nhìn cũng không nhìn hắn: "Gọi Đinh Ất đến đây nói chuyện với ta."
Thần sắc của người kia ngưng tụ lại, không biết Dương Khai và những người đào tẩu trước đó có quan hệ gì, không biết vì sao Dương Khai lại muốn che chở bọn hắn. Nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng, vội vàng lấy ra liên lạc châu, đưa tin cho Đinh Ất.
Khi hắn bận rộn ở chỗ này, đám người ở phía dưới bắt đầu giao lưu thần niệm.
Vừa rồi khi Dương Khai kiểm tra không gian giới chỉ của mười mấy người kia, bọn hắn cũng đều thấy rõ, Dương Khai thật sự chỉ kiểm tra một chút, căn bản là không động vào bất kỳ đồ vật gì trong không gian giới chỉ, sau đó liền trực tiếp cho đi.
Nếu nói những người kia không có chút nào thu hoạch ở dưới này thì đó đúng là chuyện không thể nào, số lượng Nguyên Từ Thần Thạch ở nơi đây vô cùng khổng lồ, cho dù có hai tên không có thu hoạch, nhưng chẳng lẽ mười mấy người cũng đều không có sao? Ít nhất cũng có thể tìm được một chút Nguyên Từ Thần Thạch từ tam phẩm trở xuống.
Thế nhưng Dương Khai quả thực không hề lấy đi bất kỳ vật gì. Đây là tình huống như thế nào.
Nếu là như vậy mà nói, bọn họ chưa chắc không thể tiếp nhận điều kiện của Dương Khai a, dù sao cũng không có tổn thất gì, nhiều nhất là mất mặt một chút mà thôi.
Sau một khoảng thời gian chần chờ ngắn ngủi, lại có một người bay tới chỗ cột đá trước chắp tay nói: "Dương đại nhân!"
Sau khi nói xong, hắn liền chắp tay dâng lên không gian giới chỉ của
mình.
Dương Khai chụp lấy chiếc nhẫn, thần niệm quét qua, sau đó liền nhanh chóng ném trở về.
Người kia đại hỉ: "Xin từ biệt!"
Nói xong, người kia phóng thẳng lên trên, Xích Giao thông linh, nhường ra lối thoát, người kia rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một màn này làm cho không ít người xôn xao. Nếu như nói trước đó còn có thể nhìn lầm, vậy thì lần này mọi người đều đã quan sát vô cùng cẩn thận, căn bản là không dám phân thần. bọn hắn tận mắt nhìn thấy, Dương Khai quả thực không hề lấy đi bất kỳ vật gì.
Có người thứ nhất liền có người thứ hai, một người nối tiếp một người bay lên chỗ cột đá, hoặc dứt khoát hoặc thấp thỏm dâng lên không gian giới chỉ, Dương Khai trên cơ bản đều chỉ khẽ quét qua một cái, sau đó hoàn trả nguyên vẹn.
Mấy tên võ giả kiểm tra xong thì liền thần sắc mừng rỡ rời đi.
Chỉ trong thời gian mười lăm phút, đã có hơn một trăm người rời đi, trước mắt bao người, Dương Khai căn bản là không hề lấy đi bất kỳ món đồ nào từ trong không gian giới chỉ của những người kia.
Hồ Ý và mấy tên Khai Thiên cảnh tụ tập lại một chỗ, cảm thấy không rõ ràng cho lắm.
Trước đó tất cả mọi người đều nghĩ Dương Khai muốn lấy một chút chỗ tốt từ trong thu hoạch của bọn hắn, hơn nữa chính hắn cũng nói như vậy, nhưng hiện tại hắn lại không lấy chút nào, đây là ý tứ gì?
Là vì chướng mắt thu hoạch của những người kia, hay là đang tìm kiếm những vật khác?
Bất quá mặc kệ như thế nào, cử động này của Dương Khai đối với phần lớn mọi người ở đây có thể nói là một tin tức tốt.
Lại một người bay lên trên cột đá, khuôn mặt người này tràn đầy nét cười lấy lòng, dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa, xấu xí, xem ra cũng không phải là một người tốt. Hắn hai tay dâng lên không gian giới chỉ giống như những người khác, sau đó vẻ mặt thấp thỏm chờ đợi.
Dương Khai vuốt vuốt không gian giới chỉ, mỉm cười nhìn qua hắn: "Đều ở trong này?"
Người kia vội nói: "Đều ở trong này."
"Ngươi xác định?"
Thần sắc của người kia có hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh liền trở nên kiên định, vuốt cằm nói: "Không dám lừa gạt."
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trảo tới tay hắn một cái, một mai không gian giới chỉ đột nhiên bay ra từ trong ống tay áo của người này rồi rơi vào trong tay Dương Khai.
"Vậy đây là cái gì?" Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua hắn.
Thần sắc người kia lập tức trở nên hoảng hốt, hắn thật sự không thể hiểu nổi, vừa nãy mình rõ ràng đã dùng bí pháp ẩn giấu không gian giới chỉ này đi, nhưng rốt cuộc vẫn bị tìm được dễ dàng như vậy.
"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là nhất thời hồ đồ!"
Dương Khai cũng không thèm nhìn hắn, chỉ vung tay lên, nói: "Cút đi."
Kình khí quét ra, trực tiếp hất văng người này vào trong thông đạo, về phần không gian giới chỉ của người kia thì đều bị hắn giữ lại hết.
Đứng trước cửa thông đạo, người kia giương mắt nhìn qua không gian giới chỉ bị cướp đi, chợt cảm thấy thịt đau không thôi. Nhưng sau khi ước lượng thực lực của mình, hắn đành phải cắn răng một cái, vẻ mặt xám xịt bay ra ngoài.