Không thể nào không khẩn trương, Lôi Quang nhân số quá nhiều, công kích cũng nhiều, uy năng từng đạo bí thuật, từng kiện bí bảo kia tỏa ra, cho dù ai cũng không dám đối cứng chống lại.
Thân ảnh Dương Khai đã triệt để bị dìm ngập.
Dư ba biến mất dần, trước mắt bao người, một thân ảnh anh vĩ sừng sững, toàn thân trên dưới lông tóc không thương, ngay cả y phục đều không nhăn nổi một.
Biệt Kiếm trợn lồi mắt ra, Chu lão la thất thanh: "Không thể nào!"
Nguyệt Hà thở phào một hơi, vừa rồi trong nháy mắt đó nàng khẩn trương đến mức tâm đều muốn nhảy ra.
Những người xuất thủ kia cũng đều choáng váng, đều coi là Dương Khai hẳn phải chết, đều cho là dưới công kích như vậy hắn chắc chắn hài cốt không còn, ai ngờ hắn chẳng những không chết, ngay cả một chút thương thế cũng không thấy.
Đây là làm sao làm được?
Dương Khai nhếch miệng, im lặng mỉm cười (hê hê).
Long Thuẫn quả nhiên không phụ kỳ vọng, kiên cố vô cùng, mặc dù không thể ngăn tất cả công kích, nhưng hiệu quả cũng vượt quá dự liệu của hắn. Hơn trăm người công kích Long thuẫn đã cản một nửa, Long Thuẫn vừa phá toái, Dương Khai lập tức trục xuất bản thân vào trong hư không, tránh đi công kích còn lại.
Lực lượng hỗn loạn, hào quang chói sáng che đi động tác của hắn, làm cho tất cả mọi người đều nghĩ tất cả đều là do Long Thuẫn quá cứng rắn, ngay cả Nguyệt Hà cũng cho là như vậy.
Rất nhiều người bên Lôi Quang lộ ra vẻ tuyệt vọng, nếu Long Thuẫn kia cao minh như vậy, ai có thể gây thương tổn cho Dương Khai?
Biệt Kiếm càng run rẩy hơn, nghiến nát răng, nhìn tới, vừa vặn đối đầu hai con ngươi lạnh lẽo kia.
Bản năng giật mình trong lòng, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn thân, không chút nghĩ ngợi, Biệt Kiếm vội vàng bỏ chạy về sau.
"Chạy đi đâu!" Dương Khai quát, tế ra Thương Long Thương, đâm ra một thương!
Tiếng long ngâm nổ vang, trường thương lướt qua, cuốn lên một hồi
gió tanh mưa máu, phía trước có những người cản đường đều bị tru sát chỗ. Một đường đánh tới, mười đệ tử Lôi Quang tránh không kịp, bạo thành bột mịn.
Giây lát, khoảng cách giữa hai người đã quá gần, Thương Long Thương cấp tốc phóng đại trong tầm mắ Biệt Kiếmt, bọc lấy khí tức tử vong.
Biệt Kiếm hãi hùng, chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ đầu tập đến chân, hô to một tiếng: "Chu huynh cứu ta!" Đồng thời trường kiếm trên tay vũ động, hóa thành đầy trời kiếm mang trùm tới Dương Khai.
Nguy cơ sinh tử trước mắt, Biệt Kiếm cũng bộc phát ra toàn lực, trường kiếm vũ động, đồng thời còn tế ra một tiểu kỳ, nổ tung giữa trời, hóa thành một đoàn quang mang trắng muốt bao phủ hắn.
Tiểu kỳ này rõ ràng là một bí bảo phòng ngự tiêu hao một lần, giá trị tuyệt đối không nhỏ.
Chu lão nghe thấy Biệt Kiếm la lên, quay đầu nhìn lại đã thấy Dương Khai cầm thương ám sát, ép cho Biệt Kiếm liên tiếp lui về sau, không nhịn được chợt quát một tiếng: "Tiểu bối làm càn!" (Tiểu bối đb)
Dứt lời, một quyền đánh tới sau lưng Dương Khai.
Quyền ra, gió nổi mây phun, quyền ảnh cực kỳ to lớn tại thời khắc nguy cấp đánh vào sau lưng Dương Khai.
Dương Khai lập tức bị đánh cho lảo đảo một cái, nhưng bô ̣ pháp lại không ngừng, dưới lực lượng khổng lồ, kiếm mang vỡ nát, Thương Long Thương thẳng tiến không lùi, dư thế không giảm, trực tiếp đâm vào quang mang bên ngoài thân Biệt Kiếm.
Thương Long Thương không gì không phá lại không thể trực tiếp phá vỡ phòng hộ trắng này, tầng kia phòng hộ nhìn như yếu kém, nhưng lại vô cùng có tính bền dẻo, bị Thương Long Thương đâm mà chỉ lõm xuống.
Biệt Kiếm ánh mắt sợ hãi, xuất mồ hôi lạnh cả người, trước nguy cơ sinh tử, hắn cũng bị kích phát hung tính giấu ở đáy lòng, không lùi mà tiến tới, một kiếm đâm tới chỗ mắt Dương Khai, trên mũi kiếm kia, ánh kiếm phừng phực, chất chứa sát thương cực lớn.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, quát lớn: "Phá!"
Đạo ấn tỏa sáng hào quang, lực lượng Hỏa hành cuồng bạo rót vào trong Thương Long Thương, Thương Long Thương lập tức trở nên đỏ bừng. Oanh một tiếng, quang mang bao lấy Biệt Kiếm bỗng phá vỡ, Thương Long Thương trực tiếp đâm vào bả vai Biệt Kiếm, cùng lúc đó, lợi kiếm cũng xẹt qua mi phong Dương Khai.
Máu tươi, long huyết màu vàng cùng vẩy ra, tầm mắt Dương Khai biến thành mơ hồ.
Biệt Kiếm lảo đảo lui lại, mặt vẻ oán độc. Vừa rồi nếu không phải Dương Khai bộc phát lực lượng trong một thương kia, để động tác của hắn có hơi lệch đi, một kiếm này sẽ không chỉ thương mi phong Dương Khai, mà là sẽ đâm mù mắt hắn. Nhưng cơ hội mất đi là không trở lại, còn muốn có cơ hội như vậy là quá khó.
Không cho Dương Khai cơ hội thở dốc, Chu lão đã từ phía sau đánh giết đến, trên tay lão giả chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai lưỡi búa to, múa hiển hách sinh phong, một búa bổ xuống đầu Dương Khai.
Dương Khai quét lại một thương, trên chính giữa lưỡi búa lớn, cự lực tràn trề truyền ra, Chu lão trừng mắt một cái, lưỡi búa to lại rời tay bay ra, cả người hắn cũng đều không tự chủ được mà lảo đảo lui về sau.
Trong lòng hãi nhiên, thanh niên này khí lực thật là lớn!