Đúng đấy, thôi đừng đi. Lãnh San cũng có lòng nhắc nhờ - Vạn nhất ngươi bị tà linh bắt được thì làm sao thoát thân?
Đào Dương cũng nhíu mày: - Dương huynh, cứ thong thả suy tính vẫn hơn.
- Ta tự biết chừng mực!
Dư Khánh lắc đầu bình tĩnh
– Ta tu luyện công pháp và chân nguyên thuộc tính dương, có thể khắc chế lũ tà linh này, bọn chúng chưa chắc đã làm gì được ta đâu.
- Nhưng. Nếu chẳng may hai cô nương kia cũng không biết gì hết, thì há chẳng phải
huynh uổng công hay sao?
Thẩm Dịch vần không yên tâm được, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi lắc đầu. Cục diện trước mắt quá nguy hiểm, chân nguyên trong người Dương Khai có thể khắc chế tà linh, nếu có chuyện gì xảy đến với hắn, thì sức phòng thủ của mọi người sẽ bị giảm đi đáng kể.
Hiện tại, bọn tà linh bên dưới đài cao có vẻ chưa thể uy hiếp được gì, nhưng ai mà dám chắc bọn chúng sẽ không ào lên gây rối chứ?
Đến lúc đó, nếu có Dương Khai, dù phải liều chết xông ra ngoài, cũng chưa chắc là không có được cơ hội sông.
- Hay là. Gọi họ qua đầy đi Triệu Dung của Bảo Khí Tông đề nghị.
Mọi người nhìn nàng với ánh mắt quái đản.
- Sao vậy? Triệu Dung thắc mắc, chớp chớp mắt.
Đào Dương cười như mếu: - Bọn người bên kia và hai cô nương này có ân oán, nên hai người họ không thể nào qua đây được.
- Ta nên qua đó thì hơn, coi như tô chút thành ý. Dương Khai quyết định - Vả lại, công lực của bọn họ cũng không yếu, nếu có thể thuyết phục họ nhập bọn
với chúng ta, vậy thì sức mạnh của chúng ta sẽ được bảo đảm thêm một phần.
- Cũng phải.
Lãnh San sáng rực hai mắt
- Nếu huynh có thể thuyết phục được bọn họ, Quỷ Vương Cốc ta xin hứa sẽ không gây khó dễ cho họ nữa, dẫu sao thì Tiêu Dao Tông chết vài tên cũng chẳng can hệ gì đến bon ta cà.
Thẩm Dịch nghe thế cũng khẽ gật đầu, trịnh trọng n - Vậy Dương huynh hãy cẩn thận, nếu không được thì hãy lập tức quay về ngay!
- Được. Dương Khai đáp rồi tung người lên, nhảy về phía bên đó.
Thấy hắn tài năng đảm lược đến vậy, chúng nhân ai cũng không khỏi bái phục.
Chớp mắt, hắn đã lướt qua mấy mươi trượng, nhanh chóng tiến gần đến thạch đài nơi hai cô nương nọ đang nghi ngơi.
Phát giác ra có kẻ đến gần, hai người họ đứng phắt dậy, chân nguyên trào dâng, hai mắt sáng quắc, chuẩn bị xuất thủ tấn công bất cứ lúc nào.
Dương Khai vừa thôi thúc chân nguyên, toàn thân toát ra nguyên khí tinh thuần nóng bừng, vừa tránh né bọn tà linh đang vần vũ giữa khoâng không. Cũng may lúc này bọn chúng còn đang khá say sưa với đám sát khí ở bên dưới, nên hẳn cũng không gặp trở ngại
gì.
Một lát sau, Dương Khai mới lên tiếng: - Hai vị cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn thám thính chút tình hình thôi, không có ý gì khác.
Giọng nói hắn vang lên, hai cô nương đang cảnh giác nọ đột nhiên thả lông người. thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Không biết bên phía họ như thế nào, để tránh đối phương quá căng thẳng, Dương Khai đành dừng lại, treo người lơ lửng giữa không trung, giọng thành khẩn. - Hai vi...
Hắn còn chưa dứt lời, phía đối diện lập tức đã đáp lại: - Là Dương Khai?
Giọng nói đó hơi run rẩy, trong ngữ khí tràn ngập sự bất ngờ, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Dương Khai ngạc nhiên vô cùng. Giọng nói đó khá là quen thuộc, khiến suy nghĩ trong hắn bất chợt phác nên gương mặt của một thiếu nữ. Trầm ngâm nhìn qua đó, phát hiện trên thạch đài này, quả nhiên có hai thiếu nữ đang đứng đó, dung mạo hoàn toàn giống với hình ảnh trong tâm trí hắn.
Hai người này mạo giống nhau như hai giọt nước, bất kể là thần thái hay dáng người, đều không có một chút khác biệt, hệt như từ một khuôn đúc ra.
Cả hai đều thanh lệ thoát tục, phong thái phi phàm, trên gương mặt trái xoan lấm tấm nét môi mệt không che giấu được, nhưng đôi mắt họ thì lại lóe lên tia nhìn vô cùng lạ thường
Với khoảng cách gần như vậy, đôi bên đều đã nhìn rõ gương mặt của nhau.
- Đúng là huynh rồi! Thiếu nữ bên đó hoan hỉ vạn phần.
Dương Khai không do dự thêm nữa mà xông thẳng đến, khi đã đặt chân xuống, hắn kinh ngạc hôi: - Sao lại là hai người?
Trước đó, đám Quỷ Vương Cốc từng nói, người mà Tiêu Dao Tông đang truy bắt là một cặp song sinh công lực siêu quần, họ đã giết chết được mười mấy người của Tiêu Dao
Tông
Dương Khai không nghĩ ngợi gì nhiều, bởi tỷ muội song sinh tuy không nhiều, nhưng cũng không hẳn là quá ít.
Trong số những người hắn quen biết thì không có cặp song sinh nào, chỉ có kiều mị song hoa của Huyết Chiến Bang thì thoạt nhìn giống hệt nhau, nhưng thực chất lại hơn kém nhau vài tuồi, không phải là song sinh thật sự.
Do đó, hắn không ngờ được người mà Tiêu Dao Tông đang đuổi theo lại chính là bọn họ.
Hồ Kiều Nhi, Hồ Mị Nhi! Đã lâu lắm rồi không gặp. Lần hội ngộ trước là ở Truyền Thừa Động Thiên, ba người kề vai sát cánh vượt qua
những thềm muôn trượng đó, mỗi lần hàn năng ập đến, Hổ Kiểu Nhi và Hồ Mị Nhi đều rúc vào người Dương Khai mà sưởi ấm.
Cảnh tượng cùng chung hoạn nạn ngày đó vẫn rõ mồn một trước mắt, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy ấm lòng.
Thoáng cái mà đã gần hai năm rồi
Dương Khai cũng đã từ Khai Nguyên Cảnh thăng tiến lên trình độ Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng
Và hai vị tịnh đế song hoa của Huyết Chiến Bang rõ ràng cũng đã tiến xa. Hai thiếu nữ, một người tươi cười nhìn Dương Khai, ánh mắt chất chứa niềm vui cửu
biệt trùng phùng, còn người kia thì nghiến răng nghiến lợi, quác mắt trừng lại, bước đến
chất vấ
- Còn ta lại muốn hôi, tại sao lại là tiều tữ thổi nhà ngươi!
Bỗng nhiên gặp lại hai người họ, cũng chẳng biết tại sao mà Dương Khai vui hẳn lên, nhoên - Kiều Nhi!
Thiếu nữ vừa lên tiếng đó chợt đỏ cả mặt, càng thêm tức tối: - Đồ khốn kiếp nhà ngươi, lại bị ngươi nhận ra rồi. - Nếu ngươi không lên tiếng thì ta cũng chẳng nhìn ra được. Dương Khai cười hề hề, đã lâu không gặp, hai tỷ muội họ lại càng giống nhau hơn, nếu không phải tính tình khác nhau, thì chẳng thể để lộ kẽ hở mà phân biệt được. Có điều Hồ Kiều Nhi so với muội muội mình thì có phần nóng nảy hơn, cũng chỉ có nàng mới thù dai, gọi Dương Khai là tiểu từ thổi khốn kiếp.
Năm đó, Dương Khai đã từng bảo, mông của cô nàng bên to bên nhỏ, hơn nữa lại còn chơi nàng một vố đau điếng.
- Um. Hồ Mị Nhi mím môi cười lại, làn thu trong đôi mắt đưa đẩy, vô cùng xinh đẹp.
- Gọi gì mà thân mật thế, da mặt của ngươi dày thật đấy! Hồ Kiều Nhi cợt nhã, song Dương Khai cũng nhìn ra được, tâm trạng cũa nàng khá là tốt.
Tha hương ngộ cổ tri, có lẽ là vậy.
Đưa mắt lướt khắp người Dương Khai, Hồ Kiều Nhi tẩm tắc: - Lâu rồi không gặp, cường tráng hơn hẳn đấy. Lúc trước Dương Khai gầy đến trơ xương, thảm thương vô cùng, còn hắn của bây
giờ lại rất anh tuấn phi phàm.
Có một chuyện mà Hồ Kiều Nhi vẫn luôn không dám nhắc đến. Năm đó, khi nàng đè Dương Khai xuống chòng ghẹo hắn, cơ thể mềm mại của nàng đã bị xương sườn của Dương Khai đâm phải, đau nhức một hồi lâu.
- Các ngươi cũng xinh đẹp hơn nhiều. Dương Khai thuận miệng mịnh hót một cầu.
Kiều mị song hoa quay sang nhìn nhau, bật cười khúc khích đến run người. Nét mệt môi trên gương mặt cũng tan biến, cứ như nhận được sức sống vô cùng lớn - Có ngươi là miệng lưỡi đường mật!
Nhi trừng hắn một cái
- Có thể ngự không phi hành, ngươi cũng luyện đến Chân Nguyên Cảnh rồi à.
-U Dương Khai khẽ gật đầu, đưa thần thức lướt qua hai người họ, nét mặt hắn chợt cứng đờ, nhìn Hồ Mị Nhi đầy kinh ngạc.
- Sao Hồ Mị Nhi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, không kìm được đỏ mặt.
- Công lực của hai người.
- Chân Nguyên Cảnh tứ tầng! Hồ Kiều Nhi cười hì hì, vẻ mặt có phần đắc ý.
Không cần nàng nhắc, Dương Khai đã cảm thụ được rồi.
Chân Nguyên Cảnh tứ tầng! Không cao là bao, nhưng điều quái đản là cả hai tỷ muội họ đều là Chân Nguyên Cảnh tứ tầng.
Năm đó Dương Khai và Hồ Mị Nhi có công lực tương đương nhau. Sau một thời gian dài đến vậy, trải qua bao nhiêu lần khổ luyện, bao nhiều là cơ duyên, hắn mới chỉ chạm đến Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng thôi.
Nhưng Hồ Mị Nhi hiện tại cũng chỉ kém hắn có một cảnh giới nhỏ. Tốc độ tu luyện này quả thật phải nói là quá khủng khiếp!
Điều khiến Dương Khai càng quan tâm hơn chính là cảnh giới cũa Hồ Kiều Nhi.
Năm đó, nàng và Tô Nhan mạnh ngang nhau, đều là đệ tử tinh anh của tam phái. Song đến nay, Tô Nhan đã luyện đến Chân Nguyên Cảnh cữu tầng, dù vẫn chưa đến Thần Du Cảnh nhưng cũng không còn bao xa, rất có khả năng đã đột phá lên Thần Du Cảnh rồi.
Thế mà Hồ Kiều Nhi mới chỉ ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh tứ tầng, cách biệt khá lớn.
Muội muội tu luyện thần tốc, tỷ tỷ lại chậm chạp như rùa bò, tình hình này rõ ràng là không thôa đáng!
Tất nhiên ngày trước Hồ Kiều. Nhi đã có thiên tư tu luyện, không lý nào qua hai năm mà công lực lại tăng chậm đến thế.
- Có phải vì cơ duyên có được ở Truyền Thừa Động Thiên? Dương Khai bỗng nhiên nhớ đến một giả thuyết.
- Մ.
Hai người họ cũng không phủ nhận, Hồ Kiều Nhi gật
- Truyền thừa mà bọn ta có được tên là Đồng Khí Liên Chi Thần Công, thích hợp nhất cho song sinh tu luyện. Ta và Mị Nhi tuy không phải là song sinh, nhưng vì nó do ta nuôi lớn, nên tâm ý còn tương thông hơn cả song sinh thật sự. Sau khi tu luyện thần công này, tốc độ của hai ta đều tăng lên gấp đôi, nhưng vì khởi điểm của Mị Nhi khá thấp, nên đến nay bọn ta chi mới ở Chân Nguyên Cảnh tứ tầng.
- Tuyệt thật! Dương Khai tám thưởng.
- Ngươi thì sao? - Ngũ tầng.
- Ngươi cũng không kém đầu. Hồ Kiều Nhi khẽ cười, không hôi cặn kẽ hơn, nàng ắt cũng có thể đoán ra Dương Khai đã có được truyền thừa cuối cùng.
Ba người nói chuyện một hồi, Hồ Kiều. Nhi đột nhiên biến sắc, cảnh giác nhìn Dương Khai: ta quên hôi, tên khốn kiếp nhà ngươi đến đây để làm gì? Đừng bảo sau khi Lăng Tiêu Các bị tiêu diệt, ngươi đã gia nhập Tiêu Dao Tông nhé?
- Ngươi nghĩ quá rồi.
Dương Khai cười như mếu.
- Đững lại, không được qua đây! Hồ Kiều Nhi đứng chắn trước muội muội, cười khẩy liên hồi: - Vậy tại sao vừa rồi ngươi đi cùng lũ bại hoại đấy? Đừng tưởng ta không nhìn thấy,
tên Tiêu Dao Tông đó còn bảo ngươi bắt tỷ muội bọn ta qua, không nói rõ thì ta không để
yên cho ngươi đâu, cũng đừng hòng đẽn gần tỷ muội ta.
- Tỷ tỷ. Huynh ấy không phải là người như vậy đâu! Hồ Mị Nhi khuyên giải. - Tri nhân, tri diện, bất tri tâm, hừ. Hồ Kiều Nhi giao huấn muội m - Muội không moi hết tim gan hẳn ra thì cũng không biết được con người hẳn là đen hay là trắng đầu.
- Đươc đươc đươc, để ta nói. Dương Khai giơ tay bất khả kháng, kề sơ qua mọi chuyện đã xãy ra sau khi hẳn đến Hung Sát Tà Động này
- Thật không đấy? Hồ Kiều Nhi nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Dương Khai, dường như không chịu bỏ qua một chút thay đồi nào trên về mặt hăn.
- Lừa ngươi làm gì.
Dương Khai nghiêm mặt
- Ta vốn định hỏi về tình hình ở đây, xem xem các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không, cũng chẳng ngờ được lại là hai người. Có điều nếu đã là hai người thì đi cùng ta đi,
qua bên đó, mọi người cũng dễ dàng chống chọi hơn.
- Tỷ tỷ, chũng ta đi đi Hồ Mị Nhi rõ ràng rất tin tường Dương Khai, không hề có chút hoài nghi.
Hồ Kiều Nhi lưỡng lự, nàng không muốn qua đó để nhìn thấy bản mặt ghê tởm của lũ nam nhân Tiêu Dao Tông đó, nhưng hai tỷ muội họ cứ ở đó mãi cũng không phải cách hay. Nàng biết Dương Khai gọi hai tỷ muội qua đó cũng vì muốn tốt cho cả hai, chần chứ mãi một lúc mới nói:
- Qua đó cũng được, nhưng lúc này chân nguyên của ta và Mị Nhi đang bị đứt quãng, đợi bọn ta hồi phục rồi hẳng qua.
Rõ ràng là nàng không hề tin tưỡng người của Quỷ Vương Cốc, nên mới nói như
vậy.