Phía trước không rõ có những nguy hiểm gì, nhưng đằng sau và cả hai bên trái phải đều không thể đi được, họ chì đãnh biết cắm đầu xông thẳng về phía trước.
Chạy liên tục qua mười mấy dặm, chúng nhân đột nhiên dừng lại, con ngươi rung rẫy nhìn về trước.
Trước mặt họ, trên cả một vùng rộng lớn, phủ chi chít bọn Từ Tà Linh, đám tà linh mày phiêu đãng qua lại như quỹ vờn cũng không rõ đã xãy ra chuyện gì mà chúng lại quay sang cắn giết lẫn nhau.
Hơn nữa, Tử Tà Linh ở bốn phương tám hướng còn đang tụ về nơi này, càng lúc càng nhiều, một cảnh tượng vô cùng khiếp đảm.
Đến cả Dương Khai mà cũng giật nảy mình trước cục diện này, thì khôi nói bọn Quỷ Vương Cốc và Tiêu Dao Tông như thế nào nữa
Tuy hắn tu luyện Chân Dương Quyết, khắc chế tà linh, nhưng số lượng này có phần hơi đông, nếu tất cả cùng xông đến, Dương Khai đoán hắn căn bản không thể nào phản kháng nổi.
Thoáng chốc, không ít người bị nỗi tuyệt vọng to lớn đề ngập tim can, đôi mắt họ toát lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi, đứng như trời trồng một chỗ, không biết nên xử trí thế nào cho phải.
Trước có sói, sau có hồ, cơ bản không có lấy một lối thoát, hoàn toàn đã rơi vào bước đường cùng!
- Dương huynh, Dương huynh! Cách đó không xa, chợt có tiếng hô hoán dồn dập, dường như là đang gọi Dương Khai.
Nghe thấy tiếng gọi, Dương Khai ngoảnh lại nhìn, thì thấy người mình đã gặp trước
đó Đào Dương đang vẫy tay gọi hắn, mồ hôi đầm đìa trên mặt.
Lúc này, hắn đang đứng trên một cái đài cao trông có vẻ là tạo hóa của tự nhiên, nhìn giống như một cây thạch trụ lớn đứng sừng sững trong Hung Sát Tà Động, phần đỉnh là một mặt bàn nhẵn bóng, cách mặt đất khoảng bảy, tám trượng.
Bên cạnh Đào Dương, ba sư đệ, sư muội của y cũng có mặt, thần sắc hốt hoảng lúng tmg.
Ngoài chỗ này ra, gần đó cũng còn có một đài cao khác tương tự.
- Qua bên kia! Mắt Dương Khai sáng quắc, hắn dẫn đầu bọn Lãnh San tiến về phía đó, phía Dư Khánh nhìn thấy cơ hội sống, cũng hấp tấp theo sát phía sau
Đứng trước giờ khắc sinh tử nguy nan, Dương Khai cũng để ý gì nhiều cho lắm. Mấy con Từ Tà Linh đang ào thẳng đến đều bị Dương Khai đánh văng hết ra ngoài bằng Chân Dương Nguyên Khí.
Một mạch tung hoành ngang dọc, tả hữu phóng túng, cuối cùng cũng đã mở ra được một con đường sống tron vây của lũ tà linh, hắn cùng đám Quỷ Vương Cốc đồng loạt nhảy lên chỗ Đào Dương đang đứng.
Đài cao này không lớn lắm. Nhóm của Đào Dương đã có bốn người, bảy tám người bên Quỷ Vương Cốc chen thêm vào, lập tức chật hẳn. Tuy không phải chen chúc gì, nhưng không thể chứa thêm bọn Tiêu Dao Tông được nữa.
Đứng trên đài cao, Dương Khai quay lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn Dư Khánh.
Cũng may là bọn chúng còn biết người biết ta, hiểu rõ lúc này không thể yêu cầu người khác nhường chỗ được.
Thế nên chúng chỉ đành chuyển sang hướng bên cạnh, đồng loạt sử dụng bí bảo của bản thân để tự bảo vệ, bay lên đài cao chưa có người ở cách đó không xa.
Những bí bảo này phát ra ánh sáng chói lóa bên trong huyệt động tối tăm, tất cả đều thuộc tính hỏa, không thì cũng là bí bảo hồ quang. Chỉ có những thứ như thế này mới có thể khắc chế được tà linh.
Vô số tà linh vần vũ bên dưới đài cao, tấn công lẫn nhau, kêu gào inh ỏi, cứ như phát điên. Ở trên đài thì lại an toàn vô cùng, không bị ảnh hưởng. Điều này khiế người đều nghi hoặc, không hiểu cái đài cao này rốt cuộc chứa đựng bí ẩn gì.
tất cả mọi - Dương huynh, lại gặp nhau rồi Đào Dương cười gượng gạo.
Dương Khai nhìn lại hắn, chắp tay cảm kích. - Xin đa tạ!
- Dương huynh khách khí rồi.
- Sao mọi người lại ở đây? - Giống các ngươi thôi, bọn ta bị đuổi theo đến đây. Đào Dương cười khan liên hồi. Nói ra thì, hy dẫn theo ba sư đệ, sư muội chạy gấp rút theo sau Dương Khai, kết quả chẳng gặp được bất cứ thứ gì, dọc đường đi qua nơi nào cũng sạch gọn, đến một con tà linh cũng chăng có.
Bất đắc dĩ, Đào Dương cùng ba người kia đành đổi hướng, không đi cùng đường Với Dương Khai nữa. Cứ thế đi rồi đi, không biết thế nào mà lại rơi vào địa bàn của Tử Tà Linh, khó khăn lắm mới gặp được một con lạc đàn, chưa kịp động thũ thì đã xãy ra biến cố rồi.
Cả một đám tà linh đông ngùn ngụt đuổi theo họ, chạy đến đây thì bỗng có người chi điểm cho đài cao này để tị nạn.
- Ở đây còn người khác sao? Dương Khai ngạc nhiên, đưa mắt quan sát bốn bề, phát hiện cách đó khoảng một dặm, quã nhiên có hai bông người mãnh khãnh đang ngôi khoanh chân trên một đãi cao.
Với khoảng cách một dặm, nếu đổi lại bình thường, Dương Khai có thể nhìn thấu hết, nhưng nơi này nằm tận sâu trong lòng đất, tầm nhìn bị rút ngắn, không thấy được rõ ràng, chỉ biết đó là hai cô nương.
-Là hai người Tiêu Dao Tông đang truy đuổi Lãnh San đá ánh mắt về phía đó, giọng thì thầm.
Dương Khai điềm đạm gật đầu.
- Bọn họ là bằng hữu mới kết giao của Dương huynh à?
Đào Dương hiếu kỳ nhìn đám người Quỷ Vương Cốc. Trước đó Dương Khai một mình xông vào Hung Sát Tà Động, bây giờ lại đột nhiên đi cùng một nhóm người khác, nhìn qua cũng không giống người xa lạ, không khỏi sinh lòng thắc mắc.
- Ủ, quen từ trước, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Dương Khai giãi thích.
Đào Dương cười khẽ: - Xem ra bằng hữu của Dương huynh có ở khắp thiên hạ, ở đây mà cũng có thể gặp được cổ nhân, khâm phục, khâm phục! Tại hạ Đào Dương, Bảo Khí Tông!
- Bão Khí Tông? Thẩm Dịch kêu lên kinh ngạc, Lãnh San cũng giương ánh mắt quái lạ nhìn Đào Dương, rõ ràng là đã từng nghe qua tên gọi của tông phái này rồi.
- Thất kính, thất kính, thì ra là cao đồ Bảo Khí Tông, bọn tại hạ thuộc Quỷ Vương Cốc, Thẩm Dịch!
- Thẩm huynh! Đào Dương cười ha hã, vẻ mặt không có gì thay đổi khi nghe đến cái tên Quỷ
Vương Cốc.
Dương Khai cũng nhìn Đào Dương đầy ngạc nhiên, không ngờ được y lại xuất thân từ Bảo Khí Tông.
Bão Khí Tông.
Một tông phái rất đặc biệt
Cũng là một tông phái rất nhỏ.
Toàn bộ tông môn có chưa đầy trăm người, đằng cấp còn chưa bằng tông phái tam đẳng, thuộc địa vị thấp nhất. Song, đại danh của tông phái này lại không hề thua kém Dược Vương Cốc.
Dược Vương Cốc luyện đan, Bảo Khí Tông luyện khí!
Số bí bảo Huyền Cấp thượng phẩm hiếm hoi trong thiên hạ này có đến một nữa là bắt nguồn từ Bảo Khí Tông.
Phương pháp luyện khí của Bảo Khí Tông rất đặc thù, riêng một trường phái, tông môn tuy không lớn, nhưng danh tiếng thì lại vang dội.
Bảo Khí Tông, hằng năm luyện khí không quá số lượng hai mươi!
Nhưng tất cả đều có đẳng cấp trên Thiên Cấp, được các thế lực ỡ nhiều nơi tranh đoạt.
Các gia chủ, tông chủ của các tiểu gia tộc, tiểu tông phái chưa chắc đều có nhiều bí bảo mang theo người như đệ tử Bảo Khí Tông, chất lượng và đẳng cấp của bí bảo cũng chưa hẳn sánh bằng.
Vì cớ đó mà thế nhân có một câu nói đùa rằng, m tầng quý giá!
ệ tử Bảo Khí Tông là một kho
Trước đấy Dương Khai không để ý những người này là mấy, bây giờ nghe Đào Dương mới ý thuộc Bão Khí Tông, nhìn kỹ lại thì phát hiệm quả đũng lã vậy.
Y phục họ mặc trên người, trang sức của nữ từ, binh khí cầm trong tay, và cả những miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng, cái nào cũng là bí bảo đăng cấp bất phàm.
Đào Dương dám nói thẳng ra mình là đệ tử Bảo Khí Tông, xem ra y cũng thật lòng muốn kết giao với mọi người, nên mới không giấu diếm thân phận.
Thấy y thẳng thắn như vậy, Dương Khai cũng chẳng muốn bưng bít thêm nữa, hắn chắp tay nói: - Lăng Tiêu Các, Dương Khai.
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc vạn phần nhìn hắn, vẻ mặt sửng sốt tột độ.
Lãnh San chậm rãi lắc đầu, như biết rằng, Dương Khai nói thế sẽ dẫn đến kết quả gì.
- Khốn kiếp! Trình Anh lẩm bẩm thành tiếng, hai nhãn cầu như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Thẩm Dịch sừng sờ một lúc, mới cười ha hả: - Hay lắm, hôm nay Thẩm mồ coi như được mở mang tầm nhìn rồi.
Vừa nói thế xong, y lại hạ giọng xuống: - Hóa ra Lăng Tiêu Các huynh lợi hại đến vậy, danh môn toàn xuất cao đồ nhi.
Trước có Tà chủ xuất thân từ Lăng Tiêu Các, nay lại có thêm Dương Khai là đệ tử Lăng Tiêu Các, sao không khiến người khác kinh ngạc cho được. Chỉ riêng việc hắn và Tà chủ cùng từ một tông môn mà ra, đã đủ khiến kẻ khác phải chú trọng hơn rồi
- Hai vị hôm nay thẳng thắn đến y, Quỷ Vương Cốc ta vô cùng cảm kích!
Thẩm Dịch chợt nghiêm mặt, giọng trầm đục.
- Lũ nam nhân các người có biết tình hình hiện tại là như thế nào không hả? Khoan hãy nói những chuyện khác, mà suy nghĩ xem có cách nào hóa giải nguy cơ trước mắt được không? Thật không hiểu nổi trong đầu các ngươi chứa những g
-Phải phải! Dung muội của Bảo Khí Tông gật đầu lia lia.
Cả bọn nhìn nhau cười gượng gạo, Dương Khai nhướn mày lên, hỏi Đào Dương: - Đào huynh đến đây trước, huynh nắm được mấy phần về tình hình ở đây?
- Không nhiều lắm. Lần này bọn ta đến đây chỉ vì sư tôn bảo cần ít bỗn nguyên tà linh để thữ dùng vào việc luyện khí. Việc còn chưa đến nơi đến chốn thì đã xãy ra biến cố rồi. Bọn ta chạy đến đây chưa được bao lâu thì mọi người đến.
- O.
Dương Khai nhíu mày, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ở đó, sát khí tựa thứ mực đặc sệt đang nổi cuồn cuộn liên hồi, thoạt nhìn như một đám mây đen phủ kín cả đất trời. Lũ Tử Tà Linh đang di lướt thoăn thoắt trong lần sát khí, vừa hấp thụ sát khí tăng cường tự thân, vừa giao chiến với nhau dữ dội. Thi thoảng có tà linh bị giết chết, để lại ngút ngàn những hào quang phảng phất phát ra từ bổn nguyên thật hấp dẩn.
Cứ như thế, qua một lúc, ở dưới đó ngổn ngang đến mười mấy bổn nguyên tà linh. Hơn nữa, thời gian dần trôi qua, thì càng lúc càng nhiều tà linh bị tiêu diệt, và sinh ra càng nhiều bồn nguyên hơn.
Tất cả mọi người đều phóng ánh nhìn nảy lửa vào số bổn nguyên này, nhưng chẳng ai có gan xuống đó lấy.
Đừng nói là bọn tà linh đông đảo kia liệu có tấn công họ hay không, mà thứ sát khí đen như mực kia, nếu để dính vào người thì e sẽ chẳng có được kết cục tốt đẹp.
- Nếu muốn nắm rõ tình hình, ta nghĩ là nên hỏi hai vị cô nương bên kia mới được. Bọn ta cũng nhờ vào lời nhắc nhở thiện chí của họ mới có thể tránh được kiếp nạn này, có thể họ biết nhiều hơn ta.
Đào Dương nói rồi nhìn ra xa.
- Thầm Dịch! Dư Khánh hiển nhiên cũng đã phát hiện ra nơi ẩn thân của hai cô nương nọ, y hung hiểm nhìn mãi một hồi lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn độc đắc ý, rồi quay lại hét lên với
- Nếu bây giờ các ngươi có thể bắt hai con tiện nhân đó về đây cho ta, Hoàng Tuyền Trì sẽ được mở trong vòng hai tháng!
Thẩm Dịch cười khẩ
- Dư Khánh, ngươi điên rồi hay sao, nơi này là nơi nào, đến ngươi còn không tự lo cho thân mình được, lại còn muốn chiêu dụ người khác! Nên nghĩ cách sống sót đi mới phải chứ.
Dư Khánh cười lạnh tanh: - Cho dù có chết, ta cũng phải bắt bọn chúng chết dưới thân ta!
-Ngu si! Thầm Dịch phi nhổ, khinh bi ra mặt.
- Đừng phí lời với y làm gì, nêu lầm mãy mã đại mạm không chết. Sau mãy chũng ta sẽ
không bao giờ giao thiệp với y nữa. Lãnh San căm ghét đến tột cùng.
Cuộc đổi thoại giữa Thẩm Dịch và Dư Khánh bên này hiển nhiên cũng đã truyền vào tai hai cô nương nọ. Trên đài cao cách đó một dặm, cả hai người đều trông sang bên này một cách để phòng, ánh mắt lộ ra tia cảnh giác.
Dương Khai nhíu mày, vươn người lên:
- Ta qua đó hỏi thử.
- Ấy. Nguy hiểm lắm đó. Thẩm Dịch kêu lên. Hiện giờ xung quanh toàn là tà linh, chỉ có ở đài cao này mới tạm gọi là an toàn, một khi rời khỏi đó, chưa biết chừng sẽ gặp nguy hiểm gì cũng nên.