- Lấy... lấy hết ư? Chưởng quầy kinh ngạc, ngay cả Bích Lạc cũng hết sức nghi ngờ nhìn Dương Khai; - Ngươi lấy mấy thứ này làm gì? Ngươi lại chưa đến Thần Du Cảnh. - Không nên lo, không cần lo Dương Khai thảm nhiên trả lời.
- Bích Lạc cô nương
Chưởng quầy quay đầu xin ý kiến. - Lão không nghe thấy sao? Vị này nói đều cần hết, ngươi mau lấy hết, gói lại và đưa
đến hành cung của đại nhân đi, lại sẽ không thiếu ngươi một đồng. Bích Lạc bị Dương Khai chọc giận, trong nháy mắt trút hết lên người Chưởng quầy.
- Dạ dạ dạ! Chưởng quầy không ngừng đáp lại.
Tuy rằng tính tình Bích Lạc không tốt nhưng nàng chưa bao giờ có ý ỷ thế lực mà ức hiếp người, nên ít nhiều chương quầy cũng không lo bị quỵt nợ.
Chỉ có điều người này là ai, nhìn có vẻ như Bích Lạc rất hận hắn.
Chưởng quầy có chút bồn chồn nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng đem toàn bộ đan dược Dương Khai cần gói rất cẩn thận, sai tiểu nhị hầu cận đem vào tận hành cung.
ều nhị kia trước khi đi qua Bích Lạc vẫn cúi đầu, hai mắt nhìn xuống chân, căn bản không dám liếc nhìn Bích Lạc chút nào.
-
Rời khỏi dược phường rồi, Dương Khai vô tình hữu ý liếc Bích Lạc một cái. - Trong thành không ít nam nhân sợ ngươi đấy!
- Hill
Bích Lạc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ cao ngạo và đắc ý, vỗ ngực tự đắc:
- Bọn họ dám nhìn ta, thì bỗn cô nương móc mắt chúng ra!
- Ngươi đừng có mà thái quả.
Dương Khai nhướn mày.
- Xinh đẹp không phải để người khác ngắm nhìn sao, người khác không ai dám nhìn ngươi. Vậy bộ dạng của ngươi có xinh đẹp hơn nữa cũng có ý nghĩa gì?
- Nhà ngươi thì biết cái gì!
Bích Lạc lườm hắn một cái - Nam nhân các ngươi trong đầu đều có chút hạ lưu nhơ bẩn, nhìn thấy mỹ nữ đã nghĩ ngay đến chuyện xấu, bổn cô nương không muốn bị ánh mắt đó nhìn ngắm!
- Không phải ai cũng như vậy hết. Dương Khai không phục, lên tiếng giảng
Bích Lạc không hề đánh giá thấp hắn, liếc mắt nói: - Phải, ngươi cũng không phải hạng người như vậy, ánh mắt ngươi nhìn ta không hiện lên vẻ dâm tục. Ta thừa nhận điểm này ở ngươi hơn hẳn lũ nam nhân khác.
- Bích Lạc cô nương quá khen rồi! Dương Khai thủng thẳng đáp.
- Bây giờ ngươi còn muốn đi đâu nữa không? Bích Lạc chắp tay sau lưng, thân hình nhỏ nhắn lộ ra, có chút thiếu kiên nhẫn nói: - Ngươi có muốn đi dạo nữa không thì nói đi, ta còn phải về hành cung tu luyện.
- Đương nhiên là phải đi tiếp rồi. Phiêu Hương thành không phải chỉ có mỗi dược phường này thôi đúng không?
- Có khoảng bốn năm hiệu nữa. Ngươi còn muốn đi dược phường nữa ư? Bích Lạc có vẻ kinh ngạc bội phần, - Ngươi vẫn còn muốn mua đan dược tẩm bổ thần thức nữa sao?
- Đương nhiên là vẫn muốn mua rồi.
- Mua nhiều như vậy để làm gì, ngươi dùng hết sao?
Bích Lạc oán trách, bĩu môi: - Thôi được rồi, ta không quan tâm nữa. Ngươi muốn đi thì ta dẫn ngươi đi.
Đảo mắt một vòng, bỗng nhiên nàng ta cười hì hì, khuôn mặt đột nhiên rất hứng thú, khẽ ho một cái rồi làm bộ như không có chuyện gì, tiến về phía trước
Phiêu Hương thành tuy rằng không nhỏ, nhưng dược phường lại không có mấy. Dù sao để có thể buôn bán đan dược phải có hậu thuẫn hùng mạnh của gia tộc nào đó. Chuyện này cần có cả tài lực, nhân lực, vật lực, căn bản là những tiểu thế lực không thể làm được.
Cho nên toàn bộ trong thành, tổng cộng chi có năm dược phường thôi.
Bích Lạc đảm nhận dẫn đường phía trước. Mất cả nửa ngày trời, cuối cùng là đi hết bốn nhà, quét sạch toàn bộ đan dược tẩm bổ thần hồn trong đó, lúc này mới dẫn Dương
Khai hướng đến dược phường Nhạc Thiên.
Lầu một của dược phường, sắc mặt của các tiểu nhị đang làm việc đều trở nên khổ sở, mọi người đều khiếp sợ nhìn trần nhà, sợ là vị thiếu gia đó đạp sập trần nhà nhà mình.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị đạp tung, bên trong một nam tử vai rộng eo thon, cực kỳ khôi ngô lao ra.
Nam từ này tuổi không nhiều lắm, chắc tầm khoảng hai mươi, ngày thường cũng sặc sỡ khác thường, thể trạng độc đáo, để râu quai nón, nhìn hết sức tục tằn, duy chỉ có đôi mắt hẹp và dài đó kết hợp với thể trạng củay, làm toát ra ởy một vẻ gì đó rất tà ác.
Đây là thiếu chủ của gia tộc đằng sau dược phường Nhạc Thiên, Nhạc Dục.
Nhạc gia ở Phiêu Hương thành cũng là gia tộc có thế lực lớn, gia chủ còn là trưởng lão của Phiêu Hương thành, phò tá Phiến Khinh La hơn hai trăm năm rồi, có thể nói là công lao không hề nhỏ.
Dinh thự của Nhạc gia không ở trong Phiêu Hương thành mà là một sơn trang cách đó một trăm dặm.
Nhạc Dục sở dĩ phải ở lại trong dược phường ở Phiêu Hương thành cũng bởi vì quan hệ với Bích Lạc. Từ khi nhìn thấy Bích Lạc một năm trước, hồn xiêu phách lạc tự nhủ rằng phải cưới nàng về làm vợ.
Bích Lạc tuy rằng xuất thân thấp hèn, không phải con gái cưng hay tiểu thư khuê các nhưng dù sao cũng là người tâm phúc nhất của Phiến Khinh La, cho nên Nhạc gia có phần ưng ý, ủng hộ nên mới đồng ý để Nhạc Dục lưu lại trong thành.
Đáng tiếc là, một năm trở lại đây, Nhạc Dục cũng chỉ gặp qua Bích Lạc có vài lần thôi. Mà mỗi lần gặp, Bích Lạc đều bị đuổi chạy đến thừa sống thiếu chết.
Hành cung của Phiến Khinh La, Nhạc Dục cũng không dám làm loạn, Bích Lạc mỗi lần chạy về trong cung khiến cho Nhạc Dục lực bất tòng tâm.
nói là bên trong Phiêu Hương thành. Bích Lạc còn sợ ai, thì ngoại trừ Nhạc Dục ra thì chăng có người nào khác.
Đối với một tráng hán thân hình to lớn gấp bốn lần mình, Bích Lạc mỗi khi nghĩ đến y đều gặp ác mộng mà bừng tỉnh.
Xông ra khôi phòng. Nhạc Dục xách trên tay một nam nhân, người này ngày thường cũng là thanh niên trai tráng lắm nhưng hiện tại trên tay Nhạc Dục như một con gà mắc bẫy hai chân bị treo ngược lên.
- Bích Lạc nàng có sao không? Nhạc Dục hỏi han dồn dập.
Người thanh niên kia vã mồ hôi lạnh, nhanh nhảu nói: - Thiếu gia không phải trước kia người đã nói, Bích Lạc tiểu thư nếu có rời cung thì phải tới thông báo ngay, hôm nay nàng đã rời cung!
- Rời cung?
Nhạc Dục vui sướng, một tay ném người nam nhân kia xuống đất, chạy vội ra, quay đầu hỏi với lại:
- Nàng bây giờ đang ở đầu?
se
Mạc Mặc Người nam nhân này sắc mặt cổ quái nói: - Bích Lạc tiểu thư đang thẳng tiến tới dược phường Nhạc Thiên này đây ạ!
- Sao co'? Nhạc Dục ngẩn người ra, lạnh lùng nghiêm mặt đáp: - Mắt chó của nhà ngươi liệu có nhìn nhầm không
- Cực kỳ chính xác, nàng thật sự đang đi đến dược phường Nhạc Thiên này đấy ạ.
- Sao lại như vậy nhi?
Nhạc Dục tuy rằng to lớn kinh thiên động địa nhưng điều không phù hợp với thể trạng là tâm tư cực kỳ lả lướt. Cũng đã sớm biết Bích Lạc không chào đón y, mỗi lần bị theo đuổi đều trốn về hành cung của Nữ Vương đại nhân, lúc này sao có thể đưa dê vào miệng cọp, chủ động đến nạp mạng được?
- Nàng đi một mình hả? Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì đó, thần sắc y lập tức u ám, hai mắt ti hí nheo lại, đôi mắt hiện lên chút gì đó âm u.
- Không phải. - Gã nam nhân báo tin lạnh run, lắp ba lắp bắp: - Hình như... Hình như là có một nam tử trẻ tuổi đi cùng ạ,
- Hü
Nhạc Dục một thân chân nguyên bộc phát, gian phòng trên lầu hai vang lên tiếng vỡ vụn, cười nham hiểm:
- Nam tử trẻ tuổi. Để ta xem hắn là ai, dám đụng tới nữ tử mà ta để ý!
Trên đường, Dương Khai hết sức nghi ngờ Bích Lạc. Mặc dù thấy nàng đang âm mưu gì đó nhưng Dương Khai cũng không rõ rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Nha đầu xinh đẹp này có chút gì đó do dự, lo lắng, hai đầu lông mây nhíu lại, dường như đang có sự giằng co lớn.
Bích Lạc tự nhiên có chút lo lắng. Nhạc Dục không phải là người dễ nói chuyện, nếu tới dược phường Nhạc Thiên thật, nhất định sẽ sinh chuyện.
Nếu chẳng may tên tiểu tử thổi này bị Nhạc Dục đánh chết thì phải làm sao?
Nhưng hắn là khách quý của đại nhân, nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, cũng khó mã ăn nói với đại nhầm.
Bích Lạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thật sự không xử lý được sẽ lấy danh đại nhân ra. Nhạc Dục có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám không nề mặt đại nhân.
Phải, tên tiểu tử này nhất định phải chịu giáo huấn, để hắn khỏi nghĩ là bổn cô nương đây dễ bắt nạt.
Nghĩ tới thái độ lần trước của Dương Khai, Bích Lạc hận hắn tới mức ngứa cả răng.
- Sao còn chưa tới? Dương Khai chau mày, đoạn đường này Bích Lạc đi rất chậm, hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Tới nơi rồi! Bích Lạc chi tay về phía trước -Đây là dược phường lớn nhất ở Phiêu Hương thành, đi mãi cuối cùng cũng tới.
-Nếu không thì. Đừng đi tiếp nữa. Bích Lạc bỗng giật mình, khi sắp đến mới, nàng lại không muốn ác độc như vậy.
- Sao vậy? Dương Khai nhìn vào ánh mắt thâm sâu, nhiềm ngầm suy nghĩ.
- Nơi đó có kẻ ta không ưa tẹo nào! - Sợ là không được rồi! Dương Khai cười - Có người tới mời chúng ta kìa.
-Ha? Bích Lạc quay đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt ra chiều rất đau khổ.
Đối diện dược phường Nhạc Thiên đã hiện ra hình bóng một vài nam nhân, cứ thẳng chỗ nàng mà tiến đến.
Mấy người đó thực lực không tồi, tuổi không lớn nhưng tất cả đều là cao thủ Chân Nguyên Cảnh, đi tới trước mặt hai người mỉm cười ôn hòa:
- Bích Lạc tiểu thư, thiếu gia nhà ta đã chờ ở đây khá lâu, xin Bích Lạc tiểu thư lưu tình mà vào trong dược phường để thiếu gia có đôi lời gửi gắm.
- Nói với thiếu gia nhà ngươi ta không có gì để nói! Bích Lạc chán ngán đáp lời nói xong liền kéo tay Dương Khai - Chúng ta mau đi thôi!
Mấy người kia nhanh nhẹn chắn trước, cười gượng: - Bích Lạc tiểu thư, nếu hôm nay không đi thì chúng ta sẽ bị lột da, kính xin Bích Lạc
tiểu thư thương xót, chớ để thiếu gia nhà ta tức giận có được không. - Các ngươi sống chết ra sao, ta mặc kệ! Bích Lạc lạnh lùng.
Người kia bất đắc dĩ nói: - Thiếu gia nói rồi, nếu Bích Lạc tiểu thư không nề mặt coi như xong, nhưng vị công tử này cần phải đi với chúng ta một chuyến!
- Y dám sao! Bích Lạc lạnh lùng quát lên, đôi mắt hiện lên vẽ phẫn nộ cũng có chút gì đó hối hận.
Thực sự không nên lôi kéo Dương Khai vào chuyện này, biết là tới đây chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả nhưng vẫn cố tình đem hắn tới mình thật phạm tiện.
- Ha ha, có dám hay không, không phải do Bích Lạc tiểu thư định đoạt. Vị công tử này, mời! Những người kia cười cợt nhìn Dương Khai.
Về mặt Dương Khai hết sức lãnh đạm, cau mày nó - Ta tới đây là để mua đan dược, các ngươi có ân oán gì ta không xen vào, cũng đừng có cố mà kéo ta vào.