Cảm giác lầng lầng, mười ngón tay thon dài của mỹ phụ Vân Lệ kia dường như mang theo một nguồn năng lượng thần kỳ nào đó. Những nơi nó đi qua, câm giác mệt môi về thể xác và tinh thần của Dương Khai cứ thế mà tan biến dần, không thể làm chủ được bản thân nữa, thả lỏng toàn thân và sung sướng đến cực điểm.
Chút hương sắc thì anh hùng mến mộ, lời này quả không sai chút nào.
Dương Khai bình thản ung dung nhắm mắt hưởng thụ cảm giác say mê ấy.
Hẵn không phải loại người khi đang đối có người mời ăn thì giã bộ chối từ. Phiến Khinh La phái Vân Lệ và Nhược Vũ, Nhược Tình tới hầu hạ hắn, hơn nữa còn đường
đường thỏa mãn bất cứ điều gì hắn yêu cầu. Dương Khai chỉ cần biết đó là tự nguyện thì ba người nàng muốn làm gì thì làm.
Ba người nữ tử này, một người thì đẫy đà thành thục, một thì điềm tĩnh dịu dàng, một người thì thanh lịch đoan trang, phong thái tuy khác nhau nhưng đều là những người hấp dẫn nam nhân. Hiện tại mỹ phụ chủ động tới hầu hạ, Dương Khai đương nhiên là không cần cự tuyệt. Nếu làm vậy thật, chính là làm ra vẻ. Phòng trong nhất thời yên tĩnh hơn, Dương Khai không mỡ miệng nói chuyện, mỹ phụ Vân Lệ cũng không hề nói gì, chi chuyên tâm xoa bóp. Thời gian cứ thế trôi, Dương Khai nhận thấy hơi thở của mỹ phụ đang quỳ có chút gấp gáp hơn, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, nhịp tim cũng đạp dồn dập hơn.
Cũng không biết là cố tình hay hữu ý, trong lúc vuốt ve bộ ngực đầy đặn sung mãn dường như ma sát với lưng Dương Khai, như gần như xa.
Hai hạt anh đào nhô ra cọ xát vào lưng Dương Khai, mang lại từng đợt cãm giác nhạy cảm.
Thần sắc Dương Khai có đôi chút ngạc nhiên và thấy làm lạ.
Mỹ phụ Vân Lệ thực sự không giống như Bích Lạc đã từng nói chứ? Sống cô quạnh đã lâu, chưa gặp được người nào nên bây giờ mới vồ vập đến vậy?
Bằng không tại sao lại có hành động như vậy.
Phân ứng khác thường cũa mỹ phụ Vân Lệ cũng hiến cho Dương Khai có chút gì đó xao lãng.
Tuổi của Vân Lệ cũng không nhiều nhặn gì, cao nhất cũng chi đến hai mươi lăm là cùng. Mặc dù không phải là cái tuổi nghịch ngợm gì, nhưng đây cũng là thời điểm đẹp nhất cũa đời người.
Điều quan trọng là nàng ta đã trường thành về thể chất hoặc tâm lý hơn so với các thiếu nữ khác. Nếu có bất cứ điều gì xảy đến cũng sẽ không dây dưa, phiền phức.
Nàng ta mười năm trước đã thành quả phụ. Phu quân mới lấy được một tháng đã lăn ra chết, thẩm thoắt cũng đã làm quả phụ được mười năm rồi.
Mười năm trước nàng mới chỉ có mười năm tuổi. Sau khi trải qua lần mỹ diệu đó, Vũ Luyện Điện Phong từng ấy thời gian mà chưa từng nếm trãi thêm lần nào e là khi gặp cảnh này cũng có chút rũng động.
Dường như cảm thấy phản ứng khác lạ của Dương Khai, mỹ phụ Vân Lệ e ấp cười,
chủ động giữ khoảng cách, thẽ thọt nói - Công tử, Bích Lạc cô nương hăn là tínữa sẽ ghé qua.
- Vầng. Biết nâng đang cố gắng để nhắc nhỡ bản thân mình, Dương Khai chi gật đầu, không nói gì nhiều.
Mỹ phụ Vân Lệ hết sức kinh ngạc nhìn Dương Khai, không nghĩ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng không khôi có chút nuối tiếc.
Một lát sau, Bích Lạc rời khỏi lầu, nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc. Dường như nàng ta đang lúc tu luyện khẩn cấp, lại bị Nhược Vũ Nhược Tình làm kinh động. Phiến Khinh La đã ra lệnh nên nâng ta không thể không khẩn trương, trong lòng hết sức khó chịu và bực tức.
- Dương Khai! Đến các lầu, Bích Lạc tay chống nạnh, hất hàm quát một tiếng.
Dương Khai đứng lên, đi đến bên cửaa sổ, xoay người nhảy xuống dưới. Đứng vững trước mặt Bích Lạc.
- Nữ nhân phải ra dáng nữ nhân, ngươi làm bộ giống kiểu hung thần tàn bạo như thế mày làm gì. Dương Khai nhíu mày
- Ai cần ngươi lo!
Bích Lạc nghiến răng, nhìn lên rồi lại nhìn xuống đánh giá Dương Khai, khó chịu nói:
- Đừng tưỡng lần trước ngươi lấy lòng ta thì ta hết căm ghét nhà ngươi nhé. Nói cho ngươi biết, nếu không có mệnh lệnh của đại nhân thì bà cô đây cũng mặc xác ngươi.
- Vậy thì mang thứ đó trả lại cho ta! Dương Khai nghiêm nghị giơ tay.
- Cái gì cơ? Bích Lạc hết sức kinh ngạc đáp.
- Đôi khuyên tai ấy.
Bích Lạc vội lùi về phía sau, hết sức kinh ngạc nhìn Dương Khai, mặt hết sức cay đắng nói: - Nhà ngươi sao có thể như vậy?
- Ta không thể khiến ngươi hài lòng, tại sao phải hết sức lấy lòng ngươi, trả lại đồ đây! Dương Khai lạnh lùng.
- Này này, ngươi có còn là nam nhân k Bích Lạc hết sức bối rối, châm chọc lại: - Đã cho đi rồi sao còn đòi lại, ngươi thực sự quá nhỏ nhen phải không?
ng ha
- Đó là do ngươi nông cạn mà thôi! Dương Khai cười nhạt.
- Ai bảo cho đi thì không thể lấy lại?
- Ta nói đấy!
Bích Lạc ngang ngược cải cố,
- Ta không trã ngươi đâu! Có đánh chết ta ta cũng không trã! Là chính ngươi đã tặng ta, vào tay ta thì là của ta chữ.
- Ngươi có trả hay không! - Ta không trả!
- Được lắm! Dương Khai gật đâu, liên đi thật nhanh ra phía cửa
- Ngươi đi đâu vậy? Bích Lạc thấy không ổn, giang tay chắn trước cửa.
– Ta đi báo với đại nhân của ngươi, ngươi trộm bí bảo trong bảo khổ cũa người. Dương Khai cười ha ha ra chiều khiêu khích nàng ta.
- Ngươingươi. Bích Lạc lão đão lui về phía sau, tay run rum chỉ vào Dương Khai, mặt đỏ bừng lên, - Ngươi có thể vô sĩ như vậy sao? Rõ ràng là ngươi lấy trộm ở bảo khố ra cho ta đấy chứ, ngày đó ngươi còn nói
- Ngày đó ta không hề nói gì cả! Dương Khai có chút đắc ý đáp lại.
Tiểu nha đầu, ngươi còn quá non nớt, ngươi thực sự nghĩ bản thiếu gia ta đây tốt tính
Vũ Luyện Điên Phong <= Trang 1020 mọ> Tác giả Mạc Mặc
mà cho ngươi cái mầy cái kia sao.
- Hơn nữa ngày đó ngoại trừ hai bình đan dược ra ta chưa hề lấy thêm cái gì khác. Dương Khai bình tĩnh đối đáp lại.
- Ngươi không thể không nói lý lẽ như vậy được
Bích Lạc hoàn toàn suy sụp, cuối cùng nàng ta cũng hiểu được thế nào là há miệng mắc quai, trong lòng hết sức căm hận, chỉ muốn đem Dương Khai băm vằm ra làm trăm mảnh, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ khổ sỡ đáng thương làm sao.
Khuôn mặt ủy mị nhìn Dương Khai chực khó
- Ngươi thực sự không phải người như vậy đúng không. Ngày trước thái độ của ta không tốt lắm, hiểu nhầm ngươi..., chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị đại nhân hiểu nhầm mà trách phạt sao?
Bích Lạc nhìn Dương Khai với vẻ đáng thương, đôi mắt đã đô hoe, bộ dạng cực kỳ ũy
Dương Khai căn bản không chịu nỗi điệu bộ này của nàng ta, lạnh mặt nói: - Xin lỗi, ta chính là người vô liêm sĩ, vô tình vô nghĩa như vậy đấy, có thù nhất định phải trả nên chọc giận ta không phải là lựa chọn sáng suốt.
- Ngươi Ta nhớ kỹ cái mặt ngươi rồi! Bích Lạc thấy mềm mông không được, cũng liền giờ giọng cay nghiệt: - Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào
- Không muốn gì hết cả, chỉ là đang chán, chuẩn bị đi tìm đại nhân của ngươi nói chuyên tâm tình thôi!
Bích Lạc bừng bừng tức giận, đứng phắt lên, trừng mắt nhìn Dương Khai, dường như không kìm chế nổi muốn ra tay giáo huấn hắn một chút.
Dương Khai lạnh lùng nhìn, cười ha hã. Bích Lạc ở Chân Nguyên Cảnh thất tầng, quã thực là hắn không coi ra gì. Nếu nàng dám động thủ ở chỗ này, Dương Khai sẽ coi đây là
lý do để cùng Phiến Khinh La đại náo, cũng là để thoát khỏi ràng buộc với yêu nữ này.
Hai người giằng co một hồi, Bích Lạc đột nhiên uể oải: - Ra điều kiện đi, bổn cô nương coi như đã gặp nạn!
Lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn nhận được lễ vật, không ngờ đó là trở ngại!
Về sau có đánh chết cũng không bao giờ nhận lễ vật, nhất là từ tay nam nhân! Bích Lạc cảm thấy mình đã bị tổn thương thật sâu, hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
- Hoặc là tôn trọng ta một chút, hoặc là đem trả lại ta vật đó Dương Khai ung dung trã
- Ta biết rồi!
Bích Lạc ngán ngầm, - Còn gì mữa không? - Ta muốn ngươi đi dạo với ta một đoạn.
- O.
-Như thế mới phải! Dương Khai dương dương đắc ý, cười ha hả bước ra ngoài.
Đợi cho hai người rời đi, mỹ phụ Vân Lệ chạy đến, cũng như Nhược Vũ Nhược Tình chưa hết ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng hai người.
Bích Lạc cô nương Chịu thua rồi hả?
Tại thành Phiêu Hương này, Bích Lạc từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, ngoại trừ Phiến Khinh La ra không ai có thể khiến nàng nghe lời. Nhưng hiện giờ, một nam nhân không rõ lai lịch ra sao như Dương Khai mà có thể khiến nâng chịu thua?
Mỹ phụ và hai nha đầu đều hết sức hoài nghi, ngơ ngẩn một hồi cũng không biết phải mói gì cho đúng.
- Đúng rồi, Phiến Khinh La có nói cho ngươi biết không, ta muốn mua một cái gì đó nàng phải trả tiền không?
Đi ra đến hành cung, bỗng nhiên Dương Khai mở lời.
Bích Lạc không có chút tinh thần nào cả, chi than nhiên gật đầu.
Bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó: - Tên húy của đại nhân mà ngươi cũng dám gọi sao?
Nói chưa hết câu, Bích Lạc đã bị Dương Khai gõ đầu.
- Ngay trước mặt đại nhân của ngươi ta còn dám gọi như vậy, nàng còn chưa ý kiến, ai mượn nha đầu nhà ngươi xia vô.
-Nguroi
Bích Lạc đe dọa. – Ta cảnh cáo nhà ngươi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!
Dương Khai không để ý đến lời đe dọa ấy, cứ đi về phía trước. Sau lưng có tiếng
nghiến răng, Dương Khai câm nhận được một đôi mắt oán hận chăm chăm nhìn vào mình. Loanh quanh trong thành một hồi, hai người đã vào một dược phường.
Đây là một dược phường cũa một thế lực cũng được coi là không tồi trong thành Phiêu Hương mở ra. Cả hai bước vào, Chưởng quầy của dược phường lảo đảo bước ra, mồ hôi lăm dài trên trán:
- Bích Lạc cô nương đại giá tới thăm, không có tiếp đón từ xa, mong cô nương tha tội!
Chường quầy hô một tiếng như vậy, đám tiểu nhị trong dược phường nhất loạt đều quỳ rạp xuống, khách khứa cứ hốt hoảng chạy đi, trong chớp mắt chỉ còn mỗi Chưỡng quay.
Dương Khai ngạc nhiên hết sức, trong lòng tự nhủ ở thành nội Phiêu Hương này, nha đầu Bích Lạc này thanh danh không được tốt cho lắm.
- Մ.
Bích Lạc thản nhiên lên tiếng.
- Bích Lạc cô nương hôm nay tới đây là muốn mua gì vậy? Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán từ tốn hỏi.
-Ta không mua gì, chỉ có người này muốn mua thôi. Vị này mới là gia gia. Ngươi đi mà hỏi hắn.
Bích Lạc chi về phía Dương Khai.
-Ha? Chưởng quầy chưa hiểu gì, nhìn Dương Khai rồi lại nhìn Bích Lạc ra vẻ khó hiểu.
- Nhà ngươi có đan dược tẩm bổ thần hồn và khôi phục thần thức không?
Dương Khai hỏi. D
- Dạ bẩm có
Chưởng quầy gật đầu lia lịa,
- Dưỡng thần đan, bổ thần đan, hồi thần đan, những loại này đều là loại khác quan cần, xin hỏi ngài cần loại nào?
- Ngươi có bao nhiêu?
Dương Khai hỏi lại.
- Loại đan này bình thường không có nhiều, mỗi loại chỉ có tầm ba bốn lọ, riêng hồi thần đan là có năm lọ
- Thế là đươc rồi! Dương Khai xòe tay.
Dù sao Phiến Khinh La coi tiền bạc như rác, có ngu mới không mua, hơn nữa Phiến Khinh La thống lĩnh ngàn dặm quanh đây, người thừa kế của Tà vương, chút tiền tài ấy đổi với mãng mã nói còn chưa lã gì