Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Người kia quan sát Dương Khai, hắn cũng cảnh giác nhìn đối phương!

Thần niệm quét qua, liền nhìn ra đối phương là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không hề che giấu, nhìn mặt khoảng chừng trung niên 40 tuổi, trầm ổn vững vàng, nhưng lúc này trong mắt hắn toát ra hoảng loạn sợ hãi!

Đối phương không có địch ý, Dương Khai có thể khẳng định điểm này.

Chỉ là... đây là lần đầu Dương Khai gặp võ giả trong thế giới Thần Du Kính, tự nhiên rất tò mò. Quan sát kỹ càng, phát hiện đối phương cũng là linh thể thần hồn như mình, đều ngưng tụ từ năng lượng thần hồn, không có xác thịt.

Thế giới bao la, quả nhiên không thiếu điều lạ! Dương Khai thầm chậc chậc làm kỳ.

- Không muốn chết thì trốn mau! Lúc này, đối phương bỗng nhiên nghiêm mặt quát lên.

- Cái gì?

Dương Khai nhướng mày, đối phương nói không đầu không đuôi, hắn không thể hiểu được.

Người này rõ ràng không có lòng dạ giải thích nhiều, vận chuyển lực lượng chạy sang hướng khác, lại quát tiếp:

- Không trốn sẽ không kịp nữa.

Vừa nghe vậy, Dương Khai lập tức dự cảm không ổn, mơ hồ ý thức được có tồn tại mạnh mẽ gì đang đuổi theo người này, mà tồn tại kia chắc chắn vô cùng nguy hiểm tàn bạo.

Nghĩ thế, hắn nhanh chóng quyết định, vội vàng tránh xa chỗ thị phi này.

Hắn chỉ là theo Cao Tuyết Đình đi vào thế giới này lịch lãm một phen, tự nhiên không có tâm tình nhúng tay vào ân oán rối rắm giữa các võ giả thế lực ở thế giới này, dù sao thời gian hắn ở lại đây, tính toán ra cũng chỉ 1 tháng mà thôi.

Vừa nghĩ vậy, Dương Khai lập tức hành động.

Đúng lúc này, dị biến xảy ra.

Uy áp mạnh mẽ của Đế Tôn Cảnh bỗng nhiên xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, uy áp ngưng trọng thành thực chất, đè xuống làm người ta cảm thấy như trời sập xuống.

Dương Khai sụm xuống, sắc mặt khó coi.

Đồng thời, khóe mắt của hắn chợt liếc thấy một cái bóng quỷ dị xuất hiện, ở ngay bên cạnh võ giả khi nãy.

Bóng người không cao lớn, thật ra là khá lùn, nhưng trước khi hắn xuất hiện, Dương Khai lại không hề phát hiện chút nào, giống như hắn vốn ở chỗ đó mà không bị người ta tra xét ra.

Vị cường giả Đế Tôn Cảnh không rõ lai lịch xuất hiện, trong tay lóe sáng, xuất hiện một thanh vũ khí chủy thủ.

Vũ khí này là lực lượng thần hồn ngưng tụ thành, không phải bí bảo thần hồn.

Chủy thủ lóe lên tia sáng lạnh, nam nhân trung niên chưa kịp phản ứng, đã đâm tới.

Phập một cái, Dương Khai nghe tê cả đầu.

Nam nhân trung niên Đạo Nguyên tam tầng cảnh đang bỏ chạy, căn bản không kịp phòng ngự gì, đã bị đối phương đâm xuyên ngực.

Nếu ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ là thương thế chí mạng, bởi vì chỗ vết thương nằm ngay trái tim, võ giả thực lực mạnh ỡ nào mà bị đâm trúng trái tim, chỉ có nước chết ngay. Ngoại trừ tu luyện bí thuật nghịch thiên, hoặc là dùng tu vi mạnh mẽ áp chế thương thế, mới có thể kéo dài hơi tàn.

Nhưng ở trong thế giới Thần Du Kính, bởi vì sinh linh đều không có thực thể, cho nên nhìn thương thế rất nặng, nhưng sẽ không chí mạng.

Một chiêu trúng đích, cường giả Đế Tôn Cảnh kia liền thu tay đứng đó, lạnh lùng liếc đối phương, trong mắt không chút sắc thái tình cảm, nhìn như khúc gỗ.

Ngược lại nam nhân trung niên đau đớn hét thảm, người cứng đờ tại chỗ.

Dương Khai nhìn tới, chỉ thấy cây chủy thủ đó vẫn nằm ở ngực nam nhân trung niên, lấy vết thương làm trung tâm, một tia năng lượng cổ quái lan tỏa, phát ra xung quanh theo hình vòng cung, hội tụ thành hoa văn phức tạp, giống một tầng cấm chế mạnh mẽ.

Chính là loại năng lượng cổ quái này, hạn chế động tác của nam nhân trung niên, làm hắn không thể đi nửa bước.

Vết thương của hắn có những tia năng lượng thần hồn tràn ra, hiển nhiên là lực lượng đang trôi mất, nếu mặc kệ vết thương này, năng lượng thần hồn của nam nhân trung niên sẽ theo vết thương mà chảy sạch.

Đến lúc đó, hắn chết là cái chắc.

- Ngươi chính là họa tinh hiện thế? Vị cường giả Đế Tôn Cảnh đánh trúng, nhàn nhạt hỏi.

- Đại nhân... ngài đang nói gì vậy?

Tuy rằng nam nhân trung niên bị đánh lén trọng thương, nhưng không dám nổi điên, chỉ là dùng ánh mắt cầu xin nhìn đối phương, sắc mắt không hiểu hỏi.

- Thôi vậy! Đế Tôn Cảnh lùn kia nghe thế, nhàm chán nói:

- Mặc kệ ngươi đúng hay không, đem về hoàng cung thẩm vấn là biết thôi.

Nói rồi, hắn liền không để ý nam nhân trung niên đó nữa.

- Hoàng cung!

Nam nhân trung niên nghe lời hắn nói, nhận ra được tin tức khác thường, mở to mắt nhìn đối phương, biến sắc mấy lần, khó khăn hỏi:

- Xin hỏi các hạ... không lẽ là Ban đại nhân Ban Thanh!

- Ồ? Ban Thanh có phần bất ngờ nhìn nam nhân trung niên:

- Ngươi nhận ra ta?

Nam nhân trung niên thấy hắn không phủ nhận, không khỏi cười khổ, nói:

- Dưới quyền Hộ quốc đại tướng quân Chu Điển đại nhân, có bốn vị phó thống lĩnh nổi danh, ai mà không biết, ai mà không hiểu?

- Nếu có 4 người, vậy vì sao ngươi xác định là ta? Chẳng lẽ không thể là người khác? Ban Thanh có vẻ không vội xử lý Dương Khai, mà hứng thú trò chuyện với con mồi.

Nam nhân trung niên nói:

- Liêm Viêm phó thống lĩnh có tóc đỏ, đặc thù rõ ràng, Vu Mạn phó thống lĩnh là nữ nhân, còn Viên Khánh phó thống lĩnh... nghe dân gian đồn rằng, Viên phó thống lĩnh xinh đẹp như hoa, dung nhan như ngọc, ngay cả nữ nhân cũng phải ảm đạm kém sắc trước mặt hắn... Các hạ lại đến từ hoàng cung, có tu vi như vậy, ngoài Ban Thanh ra, ta không nghĩ ra người khác!

- Ha ha ha ha! Ban Thanh bỗng nhiên cười to.

- Hay cho xinh đẹp như hoa, thì ra thế gian đồn đãi Viên Khánh như thế, không biết hắn mà nghe được sẽ có cảm tưởng gì... Ừm, ngươi phân tích không sai, bổn tọa đúng là Ban Thanh!

Thấy cuối cùng hắn thừa nhận, nam nhân trung niên cũng hoàn toàn tuyệt vọng, uể oải nói:

- Trăm nghe không bằng một thấy, thuật ẩn nấp ám sát của Ban đại nhân quả nhiên xuất thần nhập hóa!

- Hừ!

Ban Thanh khinh thường hừ lạnh, cũng không để ý đối phương tâng bốc.

- Chỉ là... Ban đại nhân, ta với ngài không oán không thù, vì sao ngài... Mặc dù nam nhân trung niên không thể động đậy, nhưng vẫn muốn cầu xin đối phương bỏ qua cho mình.

Nhưng mà Ban Thanh rõ ràng không định cho hắn cơ hội này, lần này hắn phụng lệnh Chu Điển đi vào Thiên Yêu Sơn, bắt giữ họa tinh hiện thế, dù là không thể giết người vô cớ, nhưng mà đánh cho trọng thương thì không sao.

Bởi vậy không cho đối phương nói hết lời, Ban Thanh đưa tay ra, cách không nắm lại.

Chủy thủ cắm trên ngực nam nhân trung niên bỗng nhiên toát ra hào quang, sau đó năng lượng quỷ dị bị ảnh hưởng, liền ngưng thực hơn nhiều.

Nam nhân trung niên như bị sét đánh, người chấn động ngã thẳng ra, mất hết ý thức.

Dù hắn không chết, nhưng đã ngất đi, hơn nữa dù tỉnh lại cũng không khôi phục được trạng thái cao nhất, một chiêu của Ban Thanh đã tổn hại căn cơ của hắn.

Làm xong chuyện này, chủy thủ vụt một cái bay về tay Ban Thanh, hắn xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Dương Khai.

Lúc này trong lòng Dương Khai đang xoay chuyển nhanh chóng....

Trước đó hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe hai người đối thoại, hắn mơ hồ hiểu được chút ngọn nguồn.

Thậm chí còn tự suy đoán về thế cục ở chỗ này.

Hai người nói chuyện có nhắc tới hoàng cung, như vậy trong thế giới Thần Du Kính, hẳn là có một quốc gia, mà quốc gia này có Quân Vương là chí cao vô thượng.

Dưới Quân Vương, hình như còn có một hộ quốc đại tướng quân, tên là Chu Điển.

Dưới Chu Điển, lại có 4 cường giả Đế Tôn Cảnh như trước mặt!

Hiện tại, toàn bộ bọn họ đi vào Thiên Yêu Sơn, bắt giữ cái gọi là họa tinh...

Nam nhân trung niên hoặc là đối tượng bị bắt, hoặc là bị vạ lây. Dương Khai ước chừng hắn là loại sau, bởi vì nghe lời nam nhân trung niên nói, hắn không hề biết gì về chuyện họa tinh.

Còn mình, hẳn là cũng vậy!

Người như Ban Thanh, căn bản không biết phải bắt ai, dứt khoát tung lưới trải rộng, kéo lên nhiều cá, phàm lạ bị hắn gặp được thì nhất định không trốn thoát.

Đúng là xui tận mạng mà! Dương Khai thầm mắng.

Khó khăn lắm mới đến thế giới này lịch lãm, nhưng lại vướng vào ân oán dây dưa của võ giả nơi này, hơn nữa vừa tới là gặp Đế Tôn Cảnh... thật là làm Dương Khai kêu khổ thấu trời.

- Tiểu tử được lắm! Ban Thanh nhìn Dương Khai một hồi. Bỗng nhiên gật đầu cười nói, thần sắc tự nhiên.

- Lời này có ý gì! Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Ý của bổn tọa là... ngươi tự biết lấy mình, biết không phải đối thủ của bổn tọa, cho nên không chạy trốn. Ừ, ngươi ngoan ngoãn, bổn tọa có thể cho ngươi bớt chịu đau khổ một chút. Ban Thanh nhàn nhã nói, chợt chuyển giọng, lạnh lùng:

- Nhưng nếu không thức thời, kết quả sẽ như hắn!

Nói rồi, chỉ vào nam nhân trung niên nằm dưới đất.

Dương Khai không khỏi nhíu mày, trầm ngâm một hồi, nói:

- Đại nhân...

- Đừng nói cái gì có tội vô tội với bổn tọa! Ban Thanh như biết Dương Khai muốn nói gì, đã cắt ngang lời, không kiên nhẫn quát:

- Bổn tọa phụng lệnh làm việc, nếu ngươi thật là họa tinh hiện thế, vậy tự nhận xui xẻo, nếu không phải, tự nhiên sẽ bình yên.

Nói rồi, hắn đe dọa trừng Dương Khai

- Người tự bó tay chịu trói, hay là chờ bổn tọa ra tay? Nói trước cho biết, nếu là điều sau, vậy bổn tọa không đảm bảo ngươi sẽ nguyên lành!

- Vậy sao... Dương Khai đàm phán thất bại, cũng thở dài bất đắc dĩ, sắc mặt nặng nề hỏi:

- Tiểu tử còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo.

- Nói! Ban Thanh lạnh lùng đáp.

- Trước đó nghe đại nhân nói chuyện với vị... nhân huynh này, hình như nói còn có 3 người khác giống như ngài, không biết ba người kia...

- Bọn họ dẫn đội tìm tòi chỗ khác, hiện tại Thiên Yêu Sơn đã bị phong tỏa toàn diện, cho nên ngươi đừng mơ chạy thoát, đó là chuyện không có ý nghĩa.
Advertisement
';
Advertisement