Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong sơn động không ngừng truyền ra tiếng gào thét thảm thiết, thỉnh thoảng có tiếng vật lớn đụng vào vách hang, truyền ra tiếng đùng đùng, bên trong có đá vụn rơi ào ào.

- Thật là thảm thiết! Dương Khai thổn thức.

Tử Ly gật đầu phụ họa.

Một lát sau, động tĩnh trong hang động dần yếu đi, cuối cùng biến mất.

Hiển nhiên Phệ Hồn Trùng đã xử lý xong yêu thú trong hang động!

Ở trong thế giới Thần Du Kính, phàm là con mồi bị Phệ Hồn Trùng ngắm trúng, trước giờ đều không có kết cục tốt.

Xác định an toàn không lo, Dương Khai mới nhấc chân đi vào trong hang động.

Trong động tối mờ, nhưng không cản trở tầm nhìn của Dương Khai, dù sao cũng là linh thể thần hồn, thần niệm quét qua, mọi thứ trong hang đều hiện ra trong đầu.

Hang động này không sâu, cũng không lớn, trên đường đi một mảnh tan hoang, khắp nơi đều lại dấu vết giãy giụa, chủ nhân hang động này rõ ràng chịu khổ không ít trên tay Phệ Hồn Trùng, trước khi chết bị giày vò một trận.

Thậm chí Dương Khai còn không biết trong này là loại yêu thú gì, bởi vì khi hắn đến đây, yêu thú đã bị Phệ Hồn Trùng cắn nuốt sạch sẽ, không còn một chút cặn bã.

Trạng thái của hắn hiện tại đã không thể hấp thu thêm căn nguyên thần hồn, cho nên không cần Phệ Hồn Trùng chừa lại thứ gì.

Thu hồi Phệ Hồn Trùng, Dương Khai mới bắt đầu quan sát trong hang.

Thần niệm quét qua, lại không phát hiện được gì.

Hang động này không có linh quả hay bảo vật gì, hình như chỉ là chỗ nghỉ ngơi của yêu thú.

Phát hiện như thế, Dương Khai không khỏi thất vọng, cũng không quá để ý.

Dù sao không phải mỗi một con yêu thú mạnh mẽ đều canh chừng bảo vật...

Ngay khi hắn định quay người đi, chợt khựng lại, ánh mắt nhìn về một hướng khác.

Bên đó, có một vật kỳ lạ thu hút chú ý của hắn.

Quan sát một hồi, Dương Khai đi tới, nhặt lên vật đó.

Vừa vào tay, Dương Khai bỗng chấn động cả người, ánh mắt bắn ra tia sáng, hít một hơi lạnh.

Phản ứng khác thường của hắn dọa Tử Ly nhảy dựng, xù hết lông lên, nhảy khỏi Dương Khai như chạy trốn.

- Đây là... Dương Khai vừa sờ vật trên tay, vừa thả ra thần niệm tra xét.

Hắn nhanh chóng hiểu được đây là vật gì.

Nó tròn tròn, to như tấm thớt, toàn thân trắng toát như ngọc không một chút vết bẩn.

Lúc mà Dương Khai quét thần niệm qua, còn không phát hiện gì, chỉ cảm thấy hình dạng của nó kỳ lạ, mới chú ý cầm lên xem.

Nhưng không ngờ vừa vào tay, thần niệm của mình liền có phản ứng cộng hưởng không rõ với tấm thớt ngọc này, làm cho linh thể thần hồn của Dương Khai cũng khẽ chấn động.

Đồng thời, trong tấm thớt bạch ngọc truyền ra năng lượng thần hồn tinh thuần, truyền vào người Dương Khai, làm hắn cảm thấy thoải mái như ngâm mình trong nước nóng.

Cảm giác này khiến cả người hắn thả lỏng, vô cùng thoải mái, muốn ngừng cũng không được, cả người như bay lên...

Thật phải hình dung cụ thể, cảm giác giống như thần hồn giao hòa với Tô Nhan mới có.

- Hồn Ngọc!

Trong đầu xẹt qua đủ loại suy nghĩ, Dương Khai kinh hô.

Dù chưa thấy qua Hồn Ngọc. Không biết Hồn Ngọc là thứ gì, thậm chí mấy ngày trước mới nghe Cao Tuyết Đình nói qua thứ đó. Nhưng mà bây giờ, hắn có thể xác định trăm phần trăm, vật trên tay mình tuyệt đối là Hồn Ngọc mà Cao Tuyết Đình đã nói.

Theo lời Cao Tuyết Đình, ngay cả ở trong thế giới Thần Du Kính, Hồn Ngọc cũng là bảo vật chỉ có duyên mới gặp được, bản thân nàng vào đây 4 lần, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ lấy được một khối Hồn Ngọc trung phẩm mà thôi. Chỉ là một kối Hồn Ngọc trung phẩm, đã làm nàng được lợi rất lớn.

Dương Khai không biết cấp bậc Hồn Ngọc phân chia thế nào, nhưng hắn cảm thấy khối trên tay mình tuyệt đối không chỉ là trung phẩm, có thể là thượng phẩm, thậm chí Hồn Ngọc tuyệt phẩm!

Hồn Ngọc là năng lượng thần hồn tinh khiết nhất thế giới Thần Du Kính ngưng kết thành, có thể cho võ giả thoải mái hấp thu, lớn mạnh thần thức, không cần phải lo trước sau, không có một chút tai họa ngầm.

Chỉ là Cao Tuyết Đình nói nó quý hiếm như thế, Dương Khai không cảm thấy mình sẽ may mắn lấy được.

Nhưng không ngờ, ở chỗ này lại lấy được một khối!

- Lớn như vậy... Dương Khai hưng phấn không khép miệng, tràn đầy phiền não: - Phải hấp thu đến bao giờ chứ.

Vừa nói, hắn đã thử hấp thu năng lượng trong Hồn Ngọc, muốn thử xem có thần kỳ như Cao Tuyết Đình đã nói hay không.

Một tia năng lượng tinh thuần sinh ra trong Hồn Ngọc, từ hai tay của Dương Khai truyền vào người hắn, làm cả người hắn ấm áp, không khỏi toát ra say mê.

Theo năng lượng đổ vào, Dương Khai phát hiện quả đúng như Cao Tuyết Đình nói, hấp thu năng lượng từ Hồn Ngọc, căn bản không có nguy hại gì tới bản thân.

Hiện tại linh thể thần hồn của hắn vẫn ỡ trong trạng thái bão hòa, không thể hấp thu căn nguyên thần hồn của yêu thú chết đi.

Nhưng mà hấp thu năng lượng của Hồn Ngọc, thì lại không hể trở ngại, vô cùng thuận lợi.

Từ Hồn Ngọc truyền ra cảm giác, Dương Khai có thể biết được bên trong khối Hồn Ngọc này chứa năng lượng khủng bố tràn đầy.

Hắn không khỏi sinh ra ý tưởng "ở lại bế quan hấp thu năng lượng Hồn Ngọc, thẳng đến khi kết thúc thời hạn".

Nếu thật làm vậy, Dương Khai ước chừng khi mình rời khỏi đây, cường độ lực lượng thần hồn tuyệt đối sánh vai Đế Tôn Cảnh! Đến lúc đó, còn chưa chắc có thể hấp thu xong năng lượng trong Hồn Ngọc, hắn hoàn toàn có thể cho Phệ Hồn Trùng cùng hấp thu.

Dư thời gian, tồn trữ năng lượng tràn đầy, ở đây có thể cho hắn lợi ích tối đa!

Nhưng mà...

Trong đầu vừa hiện ra ý tưởng này, một cỗ lực lượng khác trong người Dương Khai chợt trồi lên, trong hang động tối bỗng bùng lên hào quang bảy màu, cực kỳ chói mắt chiếu rọi cả hang động.

Hào quang vừa hiện liền tắt, quét qua, Dương Khai đột nhiên cảm thấy tay nhẹ hẫng.

Hồn Ngọc... mất tiêu rồi.

Đột biến này làm Dương Khai trở tay không kịp, hắn tràn đầy ngạc nhiên, vội nhìn lại trong người.

Hắn nhanh chóng phát hiện, tìm được đấu vết Hồn Ngọc ở một chỗ trong người.

Lúc này, nó đã bị Ôn Thần Liên bảy màu bao quanh, nằm ở giữa hoa sen.

Khi Dương Khai nhìn thấy nó, phát hiện cảnh không thể tưởng tượng nổi, khối Hồn Ngọc đó đang tan rã nhanh chóng như tuyết phơi dưới mặt trời, nháy mắt biến mất hết.

Năng lượng tràn ra từ Hồn Ngọc, bị Ôn Thần Liên hấp thu toàn bộ, không thừa một chút.

Sau khi hút xong năng lượng Hồn Ngọc, màu sắc Ôn Thần Liên hình như sáng thêm một chút.

Đồng thời, lực lượng ôn hòa tràn đầy phát ra từ Ôn Thần Liên, dần dần truyền vào linh thể thần hồn của Dương Khai...

- Đây là... chuyện gì thế này! Dương Khai hoàn toàn choáng váng, đầu óc mơ hồ.

Khối Hồn Ngọc thượng phẩm thậm chí là tuyệt phẩm mà mình mới phát hiện, đã bị Ôn Thần Liên hút mất, hút xong liền không nói một lời hấp thu sạch, sau đó chầm chậm truyền vào linh thể thần hồn của mình.

Đây là chuyện tốt... hay là chuyện xấu đây?

Dương Khai cũng không rõ ràng.

Mất đi Hồn Ngọc, rõ ràng là tổn thất, nhưng mà Hồn Ngọc không phải bị người ta cướp, mà là bị Ôn Thần Liên hấp thu, sau đó Ôn Thần Liên lại còn chầm chậm trả lại cho mình...

Nghĩ một hồi, Dương Khai cảm thấy vậy cũng không phải chuyện xấu.

Như vậy, dường như đều tốt cho mình, cho Ôn Thần Liên, hơn nữa... tốc độ truyền lại dù chậm hơn, nhưng có thể tuần tự tiến lên, làm cho thần hồn của mình thích ứng mạnh dần, tự nhiên khống chế.

Ngược lại, nếu để cho tự mình hấp thu năng lượng trong Hồn Ngọc, không nói trong những ngày còn lại thì có thể hấp thu hết được không, nếu làm vậy, khẳng định mình sẽ không thể có hành động khác nữa.

Nhưng mà hiện giờ, hắn đã không cần phải tính chuyện Hồn Ngọc nữa, muốn làm gì thì làm.

- Tuyệt đối là chuyện tốt! Dương Khai thản nhiên.

Nói rồi, hắn nhìn xung quanh, ở trong một góc tối, phát hiện Tử Ly hoảng sợ nhìn mình.

Đột biến vừa rồi, Tử Ly không rõ ràng, lập tức cách xa Dương Khai, lúc này thấy hắn bình yên, còn thân thiết vẫy tay gọi mình, liền chầm chậm bò tới.

Xác định Dương Khai không có vấn đề gì, nó mới nhảy lên bả vai Dương Khai.

Nhưng không biết sao, nó lại ngửi ngửi Dương Khai, toát ra vẻ mờ mịt, cảm thấy mùi của Dương Khai hơi khác trước.

Tiếp theo, Dương Khai lại dạo một vòng trong hang, kiểm tra cẩn thận một hồi, xác định không bỏ sót gì, mới đi ra ngoài.

Còn nhiều thời gian, hắn tự nhiên sẽ không lãng phí.

Hắn vừa rời hang, liền nghe tiếng vụt truyền tới.

Sau đó, một bóng người đáp xuống trước mặt hắn.

Dương Khai kinh hãi, theo bản năng vận chuyển lực thần hồn, tế ra Tử Dương Huyền Quang Tráo, đồng thời dậm chân, bay lùi ra sau.

Hắn không thể ngờ, ở chỗ này lại gặp người ngoài.

Người tới đây cũng không ngờ điều này, nhìn thấy Dương Khai, cũng vận chuyển lực lượng thần hồn, cảnh giác nhìn sang.

Nhìn nhau, người kia nhướng mày, khó hiểu nhìn quầng sáng màu tím trên người Dương Khai, toát ra vẻ cổ quái.

Đúng như Dương Khai đoán trước, trên cái thế giới này, võ giả không có bí bảo để dùng! Bởi vì bọn họ thiếu thốn nguyên liệu luyện chế bí bảo.

Các võ giả chiến đấu, đều là đấu thần hồn, dựa vào bí thuật thần hồn, cùng với vũ khí ngưng tụ từ lực lượng thần hồn!

Bí bảo thần hồn, tuyệt đối là vật hiếm thấy đối với võ giả thế giới này!

Tế ra Tử Dương Huyền Quang Tráo, trên người Dương Khai hình thành quầng sáng tím, tuy rằng nhìn giống bí thuật phòng hộ, nhưng cơ bản là khác biệt.

Võ giả đột nhiên xuất hiện có thực lực không thấp, chừng Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tự nhiên lập tức nhìn ra manh mối.
Advertisement
';
Advertisement