Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thủy Nguyệt Tinh, hành cung Thần Đồ, có quảng trường rộng lớn, chiến hạm Hư cấp thượng phẩm dần dần đáp xuống, bình yên đến nơi.

Bên dưới đã sớm có rất đông võ giả nhận được tin, cung kính chờ nghênh đón.

Đợi cửa khoang mở ra, Thần Đồ xuất hiện, mọi người đồng loạt hô to: - Cung nghênh nhị công tử, nhị công tử đi đường khổ cực!

Thần Đồ vẻ mặt mỉm cười, đáp lại một tiếng.

Các võ giả nghênh đón bên dưới đều là tâm phúc thủ hạ của hắn, tự nhiên không cần khách sáo, trong đó không ít võ giả Phản Hư Cảnh, nhưng không có một người Hư Vương Cảnh.

Những võ giả này nhìn đến Lê Nặc cùng Xuân di đều vui vẻ, hiển nhiên đã sớm quen, nhưng khi nhìn đến Dương Khai, lại khó hiểu không thôi, không biết lai lịch của hắn thế nào, lại ngồi cùng chiến hạm với Thần Đồ.

Trong đó có mấy người mơ hồ cảm thấy Dương Khai rất quen, có vẻ giống một người đã gặp mấy chục năm trước, nhưng cảm nhận được tu vi mạnh mẽ của Dương Khai, liền không tin được, nghi thần nghi quỷ.

Thần Đồ cũng không giải thích với họ chuyện gì, chỉ truyền lại, sai người an bài chỗ ở cho Lê Nặc Xuân di cùng người Ngũ Phương Thương Hội, còn bản thân hắn dẫn Dương Khai, đi đến sương phòng mà hắn từng ở vào mấy chục năm trước.

- Dương huynh, nghỉ ngơi ở đây vài ngày, cho ta về bẩm báo chuyến ra ngoài lần này, chuyện khác nói sau.

- Ngươi đi làm việc, không cần để ý tới ta. Dương Khai cười khẽ.

Thần Đồ gật đầu, đi ra ngoài.

Mấy ngày sau đó, Dương Khai vẫn ở trong hành cung, chờ tin tức của Thần Đồ.

Lần này hắn đến Hằng La Thương Hội, đầu tiên là muốn lấy chiếc Tinh Đế Lệnh của Hằng La Thương Hội, gom đủ 8 cái. Thứ hai, hắn muốn kéo Ngả Âu hội trưởng vào đội.

Ngả Âu hội trưởng đã sớm thăng cấp Hư Vương lưỡng tầng cảnh, dù là đứng đầu trong đẳng cấp này, nhưng truyệt đối không xa tới Hư Vương tam tầng cảnh!

Dương Khai tin tưởng hắn nhất định sẽ đột phá thăng cấp trong vòng 10 năm.

Nếu như Ngả Âu hội trưởng đồng ý theo hắn mở ra đường đi Tinh Giới, vậy số người cần thiết sẽ bớt đi một người nữa.

Mà chuyện Thần Đồ báo cáo, tin tưởng sẽ làm Ngả Âu hội trưởng có hứng thú với mình.

Dù sao mình náo động một phen ở Tử Tinh, Ngả Âu là sao mà không vui được, Hằng La Thương Hội cùng Tử Tinh, Kiếm Minh là ba thế lực lớn đứng đầu Tinh Vực, tuy có hợp tác với nhau, nhưng cũng có xung đột. Nếu thấy được Tử Tinh chịu thiệt, Ngả Âu tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Cho nên Dương Khai dám khẳng định, Ngả Âu nhất định sẽ triệu kiến mình. Nếu hắn đủ coi trọng, thậm chí sẽ đích thân đến cửa gặp mặt.

Đến lúc đó hắn có thể nói kỹ càng với Ngả Âu.

Trên tay hắn có Luyện Tinh Quyết, có quan hệ không nhỏ tới Tuyết Nguyệt Thần Đồ, tin rằng trao đổi một chiếc Tinh Đế Lệnh cũng không khó. Về phần hắn có thể đồng ý theo mình đánh thông đường đi Tinh Giới, Dương Khai không cam đoan được, nhưng chuyện là người làm, dù sao cũng phải thử một lần.

Nếu chuyện này thành công, vậy sẽ có hy vọng hoàn thành quy hoạch 10 năm sau.

Vốn Dương Khai tưởng rằng chuyện này sẽ nhanh chóng có bắt đầu.

Nào biết hắn ở trong hành cung đợi 7-8 ngày, cũng không có động tĩnh gì.

Điều này làm hắn kinh ngạc, không biết có xảy ra biến cố gì không. Mà trong thời gian này, ngay cả Thần Đồ cũng không thấy bóng, hỏi võ giả trong hành cung, nói là đi Thủy Thiên Thành liền không trở về.

Thủy Thiên Thành là thành trì lớn nhất trên Thủy Nguyệt Tinh, tác dụng địa vị và ngang với Tử Tinh Thành trên Tử Tinh.

Nơi đó là chỗ cường giả cao tầng Hằng La Thương Hội tụ tập, cũng là chỗ tinh hoa của Hằng La Thương Hội.

Nghe nói, Thủy Thiên Thành là nơi linh khí dày đặc nhất Tinh Vực, tu luyện ở trong đó, tốc độ còn nhanh hơn những linh sơn bảo địa của các đại thế lực đại tông môn.

Thẳng đến 7-8 ngày sau, Thần Đồ mới ủ rũ trở về.

Thấy hắn buồn bực, trong lòng Dương Khai khẽ động, ngạc nhiên hỏi: - Thần Đồ huynh, xảy ra chuyện gì? Sao lại thê thảm như vậy?

- Ôi, nói thì rất dài. Thần Đồ ngồi xuống bàn, rót một ly nước, một hơi cạn hết, rồi mới áy này nhìn Dương Khai: - Dương huynh, ta biết lần này ngươi đến Thủy Nguyệt Tinh, là có chuyện quan trọng muốn tìm cha ta nói chuyện, nhưng... chỉ sợ hiện giờ không phải lúc.

Dù sao lúc ở Đế Thần, Dương Khai đã nói muốn trao đổi với Ngả Âu hội trưởng, Thần Đồ không hỏi kỹ, nhưng cũng đoán Dương Khai đi theo đến Thủy Nguyệt Tinh, nhất định có chuyện quan trọng.

Bằng không Dương Khai là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, chạy từ xa đến đây làm gì, cũng sẽ không phải vì quen với mình thôi đó chứ.

- Ồ? Dương Khai kinh ngạc. - Bên phía Ngả Âu hội trưởng... có chuyện gì không thể đi ra.

- Phải. Thần Đồ ngưng trọng gật đầu.

- Bên phía cha ta quả thật xảy ra chút chuyện, lần này ta đi qua, còn không có cơ hội bẩm báo. Nếu ngươi không vội, vậy phải chờ thêm một chút, đợi qua sóng gió, ta lại giới thiệu sau.

Dương Khai gật đầu, bất đắc dĩ nói: - Nếu thế, vậy không còn cách nào, dù sao cũng không vội, chờ một thời gian vậy.

Thần Đồ mỉm cười: - Đã biết Dương huynh sẽ không làm khó ta... Dương huynh...

Chưa nói hết, đột nhiên trong hành cung phát ra tiếng quát lớn:

- Thần Đồ!

Nghe âm thanh này, Thần Đồ không khỏi trắng mặt, rùng mình, như nghe tiếng ác ma kêu gọi, cả người phát run.

Dương Khai sững sờ, sắc mặt cổ quái thả thần niệm ra tra xét, sau đó xẹt qua một tia cười khẽ.

Thần Đồ tràn đầy hoảng hốt, vỗ đầu nói: - Hỏng rồi hỏng rồi, chỉ giải thích cho ngươi, đã quên tam đệ còn đang chờ bên ngoài. Đúng rồi, Dương huynh, ngươi có quen biết tam đệ không? Sao hắn nghe huynh ở chỗ ta, liền kéo ta chạy đến đây? Trên đường còn không ngừng đánh ta, mắng ta chuyện lớn như vậy sao không nói sớm! Tiểu tử này thật là không biết trên dưới, huynh nhìn ta đây này, mắt của ta...

Thần Đồ đưa mắt bầm tím ra, cho Dương Khai xem kỹ.

- Ha ha.. Khóe miệng Dương Khai co rút.

- Nếu ngươi không ra, đừng trách bổn thiếu dỡ hành cung của ngươi! Tuyết Nguyệt quát lớn vang dội trong hành cung, lập tức gây ra một trận náo loạn.

Ở trong Hằng La Thương Hội, ai không biết đại danh của Tuyết Nguyệt? Nàng là người kế nhiệm được thương hội điều động nội bộ.

Chọc giận nàng, không ai không sợ.

Thần Đồ khóc tang nói: - Dương huynh, mau theo ta ra ngoài, không biết tiểu tử này nổi điên cái gì. Từ nhỏ đến lớn, hắn đến hành cung của ta không quá 3 lượt, lần này cố tình muốn đến. Ngươi yên tâm, mặc kệ giữa ngươi và hắn có ân oán gì, ta sẽ dàn xếp, nếu hắn làm khó dễ ngươi, ta sẽ... ta sẽ... ta sẽ dẫn ngươi chạy đi là được.

Thần Đồ còn muốn nói mấy câu hung ác, cuối cùng cũng không có gan đó.

Dương Khai buồn cười, thầm nghĩ sợ là Thần Đồ bị Tuyết Nguyệt ăn hiếp quá nhiều, sớm quen nhẫn nhịn, không dám chống cự.

- Yên tâm, ta cùng Tuyết Nguyệt... tam thiếu, quả thật có quen biết, nhưng không phải thù hận gì, sẽ không để hắn phá hỏng hành cung của ngươi. Dương Khai ho khẽ.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Cuối cùng Thần Đồ cũng thở phào.

Sau đó, hai người nối đuôi nhau đi vào đại sảnh.

Bên trong, Tuyết Nguyệt đang giận dữ đùng đùng, dung mạo tuấn tú thông sát nam nữ, âm trầm muốn nhỏ ra nước, thánh nguyên quanh người cũng có dấu hiệu náo động, ở bên bờ bùng nổ, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Nàng quả thực tức điên rồi.

Chẳng những tức Thần Đồ không sớm báo cho nàng chuyện Dương Khai đến Thủy Nguyệt Tinh, càng tức giận Dương Khai đến đây rồi cũng không nói cho nàng một tiếng.

Chẳng lẽ tên khốn này không biết mấy ngày qua nàng nơm nớp lo sợ thế nào?

Lần trước chờ ở ngoài Huyền Không đại lục nửa năm, không thấy bóng Dương Khai, cuối cùng bất đắc dĩ cùng Nghê Quảng rời đi, nàng vẫn lo lắng an toàn của Dương Khai.

Dù nói Nghê Quảng thề thốt đảm bảo, có lão thất phu Quỷ Tổ tọa trấn, Dương Khai tuyệt đối sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng Tuyết Nguyệt vẫn không thể yên lòng.

Về đến Thủy Nguyệt Tinh, cũng nhiều lần sai người tìm hiểu, nhưng vẫn không có thu hoạch.

Cố tình hôm nay lúc nói chuyện, lại biết Thần Đồ dẫn một người bạn tên Dương Khai đến Thủy Nguyệt Tinh...

Tuyết Nguyệt hỏi mấy lần, xác định Dương Khai này đúng là kẻ mà mình ngày đêm mong nhớ.

Nàng tức giận muốn sốc hông...

Quả nhiên nam nhân không có ai tốt, tuyệt không quan tâm tới người ta lo lắng, đợi gặp hắn nhất định phải đánh hắn một trận cho hả giận! Trong lòng Tuyết Nguyệt thầm hung ác nghĩ.

Ở bên cạnh, Lê Nặc cùng Xuân di vốn muốn khuyên bảo, nhưng nói một hồi lại không nói ra lời, bởi vì hai người phát hiện, trong ánh mắt vị Tuyết Nguyệt tam thiếu danh tiếng vang dội này, lại có thần sắc rất phức tạp.

Đó là yên đan cùng hận, máu và lệ rơi, có vui vẻ, có mong chờ, có mừng rỡ, có giận dữ, thậm chí còn có chút căng thẳng...

Ánh mắt này... rõ ràng là con gái rơi vào lốc xoáy cảm tình, không thể rút ra, nhưng lúc này cố tình lại xuất hiện trên người Tuyết Nguyệt.

Thoạt nhìn thật giống hư thiếu nữ hoài xuân, đang muốn gặp tình lang...

Lê Nặc cùng Xuân di cũng rất kỳ quái, không biết sao trên người Tuyết Nguyệt lại có thần sắc biến hóa như thế.

Bỗng nhiên, hai người nghĩ tới lời đồn đáng sợ, không nhịn được rùng mình, nhìn thiếu niên anh tuấn phong thần tuấn lãng, mê chết ngàn vạn thiếu nữ thiếu phụ, đều toát ra thần sắc đáng tiếc đau lòng.

Lần đầu hai nàng sinh ra tức giận bất mãn với Dương Khai!

- Lão tam, ngươi nổi điên cái gì! Có Dương Khai bên cạnh, Thần Đồnhư có thêm lòng tin, đi ra đại sảnh liền quát một tiếng, chuẩn bị ra tay áp chế.

Tuyết Nguyệt quét ánh mắt lạnh như băng sương đi qua, Thần Đồ không khỏi rụt cổ, giọng đột nhiên xìu xuống: - Chỗ... ta đây không phải lãnh địa của ngươi, không phải hành cung của ngươi, ngươi đừng có hô to gọi nhỏ như thế, để người ta không biết nghe được, còn tưởng là nhị ca ăn hiếp ngươi nữa. Ha ha...

Tuyết Nguyệt như không nghe được lời của hắn, đôi mắt sáng như sao trời nhìn chằm chằm Dương Khai đằng sau, ánh mắt lạnh băng bỗng nhiên chuyển thành ai oán thê lương...

Lê Nặc cùng Xuân di nhìn Tuyết Nguyệt, lại liếc Dương Khai, lập tức khẳng định suy đoán, hận không thể bóp tay thở dài, mắng to thiên đạo bất công...
Advertisement
';
Advertisement