Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Hào quang chói mắt bùng lên, làm cho những người xem bên ngoài không mở mắt được...

Chờ ánh sáng tan đi, mọi người nhìn vào, giữa pháp trận đã không còn bóng người, đoàn người Dương Khai đã sớm đi mất.

Ở xa xôi, U Ám Tinh, Lăng Tiêu Tông, trên quảng trường.

Pháp trận không gian lóe lên tia sáng, bốn bóng người đồng thời xuất hiện.

Dương Khai bình thản như thường đứng ở giữa, mỉm cười nhìn mấy người Ba Hạc.

Truyền tống khoảng cách cực xa sẽ làm thân thể người đi có chút khó chịu, tu vi càng thấp, ảnh hưởng sẽ càng rõ ràng.

Ngoài Dương Khai ra, trong ba người, Ba Hạc là Hư Vương nhất tầng cảnh, thực lực cao nhất, cho nên cũng khôi phục trước tiên, không quá 5 nhịp thở là ánh mắt của hắn liền sáng rõ trở lại.

Chừng 10 nhịp thở sau, Thần Đồ cùng Dục Hùng mới gượng dậy được.

Ba người đều tràn đầy sợ hãi.

Truyền tống khoảng cách siêu xa làm người ta cảm giác như bị rơi vào trong vực sâu, vĩnh viễn không đến cuối, thứ một lần, người ta tuyệt đối sẽ không muốn thử lần thứ hai.

- Nơi này là U Ám Tinh mà ngươi nói? Ba Hạc nhìn quanh, thả ra thần niệm, vẻ mặt nhanh chóng toát ra kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện nơi này là bảo địa tốt nhất, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, núi non trùng điệp, mây mù quấn quanh, linh khí dày đặc.

- Lăng Tiêu Tông! Dương Khai gật đầu.

Bỗng nhiên, một đạo thần niệm của cường giả Hư Vương Cảnh từ một đỉnh núi quét ra, thần niệm mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

Sắc mặt đám người Ba Hạc không khỏi khẽ biến.

Còn chưa hết, thần niệm này quét qua, ngay sau đó lại một đạo thần niệm tràn tới, tuy rằng kém hơn đạo thứ nhất, nhưng vẫn là của cường giả Hư Vương nhất tầng cảnh.

Đạo thần niệm thứ nhất nhanh chóng thu lại.

Dương Khai biết đó là Quỷ Tổ nhận ra động tĩnh, nên thả ra thần niệm tra xét, phát hiện là mình, liền không nhiều chuyện nữa.

Dù sao lúc này lão đang trong bế quan, không muốn phân tâm.

Còn đạo thần niệm thứ hai cũng nhanh chóng tan đi, là của Diệp Tích Quân.

- Lăng Tiêu Tông của ngươi, ngoài ngươi ra, còn có một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một vị Hư Vương nhất tầng cảnh?

Ba Hạc kinh hãi hỏi.

- Phải. Dương Khai gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa, bên đó, thân hình Diệp Tích Quân thoáng hiện, gấp rút chạy sang bên này.

Ba Hạc thở ra một hơi, vẻ mặt chấn động.

Hắn không thể ngờ, Lăng Tiêu Tông vốn không có danh tiếng, mình cũng chưa nghe qua, lại có nội tình hùng mạnh đến thế!

Hai vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cộng thêm một vị Hư Vương nhất tầng cảnh, tổ hợp như vậy dù không đông, nhưng cũng xếp hàng tầng cao trong Tinh Vực.

Không chỉ vậy, trong này còn rất đông Phản Hư Cảnh, sở hữu bảo địa như thế, chỉ cần thời gian, Lăng Tiêu Tông này chưa chắc kém hơn ba thế lực lớn Tinh Vực.

Ba Hạc nhìn Dương Khai, phảng phất nhìn thấy tương lai vô hạn của hắn.

Bóng người duyên dáng xuất hiện, liếc qua mấy người Ba Hạc, liền nhìn vào Dương Khai nói:

- Tông chủ, ngài đã trở lại!

- Đại trưởng lão vẫn khỏe chứ! Dương Khai mỉm cười.

Diệp Tích Quân nói: - Nhờ hồng phúc của tông chủ, bổn cung vẫn khỏe, tông môn bình yên, các vị này là...

- Vị này là Ba Hạc tiền bối, Xích Nguyệt Lĩnh trên Đế Thần Tinh. Đây là Dục Hùng, còn có Thần Đồ, nhị công tử Hằng La Thương Hội, đều là bạn của ta.

Dương Khai giới thiệu, lại giới thiệu Diệp Tích Quân với bọn họ.

Hai bên khách khí nói đôi câu.

Diệp Tích Quân hỏi: - Lần này tông chủ trở về, sẽ ở bao lâu?

- Lập tức đi ngay, ta chỉ dẫn bọn họ để thử nghiệm pháp trận.

Diệp Tích Quân khẽ gật đầu: - Tông chủ bận rộn, đi bên ngoài phải bảo trọng thân thể.

- Ta biết, ngươi cứ làm việc đi.

Diệp Tích Quân gật đầu, lắc mình biến mất.

Trong khi mấy người Ba Hạc quan sát xung quanh, Dương Khai thả ra thần niệm tra xét trạng thái người thân của mình, một lát sau liền vui vẻ, nói: - Pháp trận đã thử nghiệm xong, chúng ta trở về thôi.

- Vậy là đi? Sắc mặt Thần Đồ đại biến. - Dương Khai, tốt xấu gì cũng đến địa bàn của ngươi, sao ngươi không tận tình địa chủ chứ? Nói gì cũng phải ở lại mấy ngày rồi hãy đi.

Dục Hùng gật đầu thật mạnh.

Ngay cả Ba Hạc, cũng có chút trông mong nhìn Dương Khai.

Bây giờ ba người còn chưa gượng dậy từ trong khó chịu truyền tống siêu xa.

- Sau này có cơ hội. Dương Khai nhe răng cười, sau đó không nói một lời điều động pháp trận không gian siêu cấp, ánh sáng trắng bao phủ, lực lượng không gian trào ra, bốn người liền biến mất.

Tiếng hét thảm của Dục Hùng cùng Thần Đồ, chợt đứt đoạn...

Chờ khi bọn họ hồi thần lại, người đã về đến Bán Nguyệt Sơn.

Mấy người Lê Nặc cùng Xuân di thấy sắc mặt Thần Đồ tái nhợt, vội quan tâm đi lên, hỏi han như mấy chục năm chưa gặp.

Ba Hạc lắc đầu cười khổ: - Pháp trận của ngươi dĩ nhiên là không tệ... nhưng cảm giác truyền tống này thật là....

- Ha ha! Nếu muốn tiện lợi, cũng phải nên trả giá một chút. Dương Khai cười lớn.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ cần võ giả không tu luyện lực lượng không gian, vậy trong khi truyền tống sẽ có khó chịu ít nhiều, nhưng sẽ không khiến người ta bị tổn thương.

- Nói cũng phải! Ba Hạc nghĩ lại, cũng đồng ý với lời của Dương Khai.

- Chuyện ở đây đã xong, chúng ta cáo từ trước. À, Ba Hạc tiền bối, làm phiền ngài chuyển giao thay cho Bích Lạc, bên trong có chút linh đan ta luyện chế cho nàng và Khinh La.

Ba Hạc cầm lấy, thần niệm quét qua, không khỏi biến sắc: - Ngươi quả thật là... bạo tay mà!

Hiện tại hắn đã là Hư Vương nhất tầng cảnh, địa vị rất cao trên Xích Nguyệt Lĩnh, có thể hưởng thụ đãi ngộ không kém, tuy nhiên vẫn bị linh đan trong nhẫn làm cho hoa mắt.

Nhất là bên trong còn mấy loại linh đan cấp Hư Vương, ngay cả lão nhìn thôi cũng động lòng.

- Chỉ là chút linh đan, làm tiền bối chê cười.

- Ngươi không sợ lão phu tham ô? Ba Hạc thâm ý hỏi.

Dương Khai cười nói: - Nếu chuyện này còn không tin được tiền bối, ta sẽ không nhờ ngài chuyển giao.

Ba Hạc gật đầu, nghiêm mặt nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ chuyển giao nguyên lành cho nha đầu Bích Lạc.

Dương Khai lại cảm tạ một tiếng, cùng mấy người Thần Đồ đi đến chỗ chiến hạm.

Ba Hạc, Dục Hùng đi đưa tiễn.

Một lát sau, chiến hạm ầm ầm dần dần bay lên, đợi đủ độ cao, liền vạch ngang bầu trời lao vụt lên không.

.................

Từ Yêu Tinh Đế Thần đi chủ tinh Hằng La Thương Hội, tối thiểu cũng phải nửa năm, nếu giữa đường có gì cản trở, thời gian sẽ chỉ lâu hơn.

Cho nên chiến hạm bắt đầu hành trình, Dương Khai liền bế quan.

Trước đó đánh một trận với hai đại lĩnh chủ Yêu tộc, hắn không dựa vào ngoại lực nào, chỉ dùng các thủ đoạn mà bây giờ mình có thể vận dụng, thậm chí không đụng tới lực lượng không gian, vẫn có thể áp chế chặt chẽ hai đại lĩnh chủ.

Sau trận đánh, Dương Khai hiểu rõ được giới hạn của mình.

Tuy rằng hiện tại hắn chỉ là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng trong lưỡng tầng cảnh căn bản không có ai là đối thủ với hắn, nếu hắn ra hết thủ đoạn, dù đông thêm hai ba người cũng không thành vấn đề.

Nhưng khi đối mặt Hư Vương tam tầng cảnh, hắn phải cẩn thận một chút, nhưng có lực lượng không gian, hắn có thể đứng ở thế bất bại.

Trong trận đánh với hai đại lĩnh chủ Yêu tộc, hắn tế ra Long Lân đã luyện hóa, chống đỡ một chiêu tất sát của Huyết Giao, thậm chí làm nội đan của nó bị tổn thương, đủ thấy Long Lân mạnh mẽ chắc chắn.

Nhưng cũng chỉ là tế ra dùng, còn xa mới phát huy được thần thông Chân Long ẩn chứa trong Long Lân.

Vảy của Chân Long, không gì phá được, chỉ có thánh linh ngang cấp mới tổn thương nổi, nếu như Dương Khai có thể kích hoạt được thần thông Chân Long chứa trong Long Lân, vậy cả người hắn có được phòng ngự chắc chắn không thể phá, lúc đối địch không cần cố kỵ, mặc kệ phòng thủ, chỉ cần tấn công.

Cho nên trên đường đi, Dương Khai không ngừng dùng Kim huyết cùng lực thần niệm tĩnh dưỡng Long Lân, có thể phát huy uy lực chân chính của nó, đồng thời không ngừng tế luyện Long Cốt Kiếm, chuẩn bị cho luyện hóa Long Tích Cốt cùng Long Châu.

Hắn ở trong Tiểu Huyền Giới, không để ý bên ngoài, một lòng tiềm tu, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đi đường cũng rất may, không có sóng gió gì, chỉ là gặp mấy lần bão táp không gian cùng dòng chảy thiên thạch mà thôi.

Chiến hạm của Hằng La Thương Hội là Hư cấp thượng phẩm, thoải mái chống đỡ qua bão táp không gian, tránh né dòng thiên thạch, một đường bình lặng.

Một ngày, Dương Khai nhận ra có tiếng gõ cửa.

Hắn ra ngoài Huyền Giới Châu, thu hồi Đế Bảo này, mở cửa phòng.

Bên ngoài, Hoa U Mộng lẳng lặng đứng chờ, thấy Dương Khai xuất hiện, vội lùi một bước, cung kính nói: - Đại nhân, Thần Đồ thiếu gia sai ta đến nói với ngài, sẽ lập tức đến Thủy Nguyệt Tinh.

- Nhanh như vậy! Dương Khai ngạc nhiên, hắn cảm giác mình mới bế quan không lâu, vậy mà đã đến nơi rồi.

Hoa U Mộng mỉm cười: - Từ lúc ngài bế quan, đã qua 7 tháng rồi...

Dương Khai gật đầu, cười nói: - Nếu vậy, cùng đi thôi.

- Rõ! Hoa U Mộng ngoan ngoãn gật đầu, đi sau Dương Khai tới trước.

Đi một hồi, Dương Khai bỗng quay lại nói: - Đúng rồi, lần trước Thần Đồ nói cho Ngũ Phương Thương Hội gia nhập lãnh địa của hắn, trở thành tổng quản thương hội chỗ đó, hắn có nói qua chưa?

Nghe hỏi vậy, trong lòng Hoa U Mộng ấm áp, cảm kích nói:

- Thần Đồ thiếu gia đã nói, chờ đến nơi, sẽ lập tức an bài chuyện Ngũ Phương Thương Hội cho chúng ta.

- Các ngươi cũng đồng ý rồi?

- Phải, đây cũng là kỳ ngộ đối với thương hội đây đối với chúng ta.

- Vậy chúc mừng Hoa hội trưởng, Dương mỗ chúc Hoa hội trưởng cùng quý thương hội tiền vô ào ào.

- Cảm tạ lời chúc của đại nhân! Hoa U Mộng khẽ giọng cám ơn, trong ánh mắt lại lóe lên một chút mất mát.

Nếu là trước kia, Hoa U Mộng tuyệt đối sẽ mừng rỡ vì chuyện này, nhưng đã qua một thời gian, không biết sao, nghĩ tới tương lai của mình, đương nhiên là có cao hứng, nhưng vẫn có cảm giác như mất đi gì đó.

Nhìn bóng lưng phía trước, Hoa U Mộng biết hắn sẽ càng đi càng xa, từ này về sau, hai người sẽ không còn khả năng qua lại nữa.

Ánh mắt nàng cay xè, suýt nữa rớt nước mắt.
Advertisement
';
Advertisement