Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Nhưng qua thời gian quá lâu, những lời đồn về Đại Đế càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng mờ ảo, chẳng những người bên ngoài hoài nghi Đại Đế có thật sự tồn tại hay không, ngay cả bên trong Tinh Đế Sơn cũng có người lên tiếng như vậy, những người này không thừa nhận Đại Đế tồn tại, muốn phá vỡ giới huấn này, muốn xưng bá U Ám Tinh! Trăm năm trước, bổn cung bị gian nhân hãm hại, cuối cùng không thể không rời xa Tinh Đế Sơn, ẩn cư không ra!

- Là người kia không cam chịu cô đơn, mưu quyền soán vị đúng không? Dương Khai cười lạnh không ngừng. Tuy rằng Diệp Tích Quân không có nói quá rõ, nhưng Dương Khai cũng không phải kẻ ngu dốt, rất nhanh liền hiểu rõ vấn đề quanh co trong đó.

- Không sai! Hơn nữa xem theo phản ứng của Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông lần này, quả thật hắn làm không tệ, dĩ nhiên đã âm thầm thu phục Khúc Tranh và Phương Bằng, để hai người phục vụ cho hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn hứa hẹn cho hai người này chỗ tốt gì! Diệp Tích Quân khẽ gật gật đầu.

- Không tránh được! Dương Khai nhíu nhíu mày.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên lúc hắn nghe được lời đồn về Tinh Không Đại Đế, cũng không để bụng, dù sao mỗi một địa phương đều có truyền thuyết, mà những truyền thuyết đó, đa số đều là người rỗi rãnh đến nhàm chán, thuận miệng bịa đặt ra, không hề có chứng cứ.

Trước kia hắn nghĩ Đại Đế chính là như vậy, căn bản không phải tồn tại thực sự.

Nhưng sau đó, theo chuyện tiếp xúc càng ngày càng nhiều, biết càng ngày càng thấu triệt, hắn cũng không thể không tin: thực sự có kỳ nhân Đại Đế này, không phải chỉ là một truyền thuyết, cũng không phải bịa đặt, thẳng đến khi ký ức của Dương Viêm sống lại.

Chẳng những là hắn, trong Tinh Vực có vô số người đều nghĩ như vậy.

Tinh Đế Sơn mặc dù là di mạch của Thái Huyền Tông, nhưng qua mấy vạn năm nay, ước nguyện lúc ban đầu sáng lập sớm đã phai nhạt đi.

Có thực lực xưng bá U Ám Tinh, lại một mực yên lặng phát triển, thậm chí cho đến già đến chết đều không có người biết được sự tồn tại của mình... điều này đối với Diệp Tích Quân có lẽ không coi vào đâu, nhưng với những người có hùng tâm tráng chí kia, thì chính là một loại đau khổ.

Thế nhưng Tinh Đế Sơn giới luật sâm nghiêm, phàm là có người làm trái với tổ huấn, nhất định giết không tha.

Muốn phá vỡ giới luật, nhất định phải nắm được quyền to trong tay.

Cuối cùng có một ngày, Diệp Tích Quân bị đuổi đi.

- Ta nhớ, mấy năm trước ngài đã từng trúng độc, lúc đó còn là Cát Thất mang Tinh Đế Lệnh đi tới Thiên Vận Thành cầu xin lấy giải độc đan... Dương Khai như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Tích Quân hỏi.

- Ừm! Chính là người đó gây nên! Diệp Tích Quân gật đầu nói: - Vị trí của hắn dù sao danh không chánh ngôn không thuận, cho nên bổn cung còn một ngày, là một ngày hắn lo lắng đề phòng. Hắn hao tốn trăm năm tìm ra chỗ ta ẩn cư, âm thầm hạ độc, nhưng thật ra làm khó hắn. Cũng may mắn tông chủ có lương đan, nếu không bổn cung mặc dù không chết, tu vi cũng nhất định giảm nhiều. Lần này tới đây, bổn cung thật muốn tính toán khoản nợ này với hắn thật tốt!

- Có cừu báo cừu, là phải! Dương Khai toét miệng cười.

Diệp Tích Quân vén tóc rũ bên tai, ung dung nói: - Thật ra, bổn cung còn ở vị trí đó hay không cũng không sao, chỉ là người kia giờ này đã chối bỏ liệt tổ liệt tông của Tinh Đế Sơn chính là phản bội Đại Đế, là không thể tha thứ. Bổn cung dĩ nhiên phải thay tổ tiên thanh lý môn hộ!

Trong tiếng quát chói tai, trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tích Quân hiện rõ sát khí.

Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ ở một bên không khỏi rùng mình một cái.

- Tinh Đế Sơn đại khái có bao nhiêu cao thủ? Dương Khai lên tiếng hỏi thăm.

Diệp Tích Quân khẽ cười nói: - Thật ra cho tới nay, nhân số Tinh Đế Sơn cũng không nhiều, mặc dù chiếm cứ địa phương tốt nhất trên U Ám Tinh, nhưng nhân số mỗi một đời cộng hết lại đều không hơn 300. Thời điểm bổn cung chấp chưởng Tinh Đế Sơn, nhân số còn ít hơn, chỉ có ít ỏi 200 người mà thôi, hiện tại có lẽ cũng là nhân số này thôi!

- 200! Dương Khai cùng mấy người Tiền Thông trố mắt líu lưỡi, con số này rất ít, thật là ngoài dự đoán của mọi người. Mọi người đều biết người trong Tinh Đế Sơn không nhiều lắm, nhưng chẳng ai nghĩ tới lại ít đến mức như vậy.

Thế lực như vậy, mà cũng có thể ngự trên kim tự tháp đỉnh cao nhất của các thế lực U Ám Tinh sao?

- Tông chủ không nên coi thường 200 người này, trong 200 người này, có ít nhất 80% là Phản Hư Cảnh, tam tầng cảnh chỉ sợ có hơn 50 người. Hơn nữa, Tinh Đế Sơn còn có vài kiện bí bảo cấp Hư Vương, cũng có Đế Bảo! Có thể phát huy chiến lực không thể coi thường! Diệp Tích Quân trầm giọng dặn dò.

- Đế Bảo... Dương Khai híp mắt lại: - Là nói Tịch Diệt Lôi Châu kia sao?

- Không sai! Tịch Diệt Lôi Châu là một trong số đó, bất quá Tịch Diệt Lôi Châu uy lực tuy mạnh, nhưng tông chủ nếu trước đây đã tiếp nhận một kích, nói vậy lần này đối mặt lần nữa hẳn không phải là việc khó gì, chỉ cần có thể tránh khỏi một kích, Đế Bảo liền không có tác dụng gì lớn!

- Ừm! Người sử dụng Đế Bảo thực lực không đủ, Đế Bảo cũng không phát huy ra tác dụng quá lớn!

Dương Khai khịt mũi một tiếng, nói.

Lần trước bị thua thiệt vì không biết nhiều về Tịch Diệt Lôi Châu, cho nên mới suýt nữa bị chịu thiệt, giờ này nếu như đối mặt lại, hẳn mình có thể ung dung ứng phó.

Bất quá tuy rằng mình không sao, nhưng chiến hạm không biết có thể cản được một kích của Tịch Diệt Lôi Châu hay không, Dương Khai có phần lo lắng.

- Trừ Tịch Diệt Lôi Châu ra, còn phải cẩn thận hai kiện bí bảo cấp Hư Vương khác. Tinh Đế Sơn vốn có ba kiện bí bảo cấp Hư Vương, tuy nhiên Thực Cốt Ly Hỏa Đăng năm đó bị bổn cung mang ra ngoài, vẫn còn lại hai thứ...

Một thế lực mà nắm trong tay ba kiện bí bảo cấp Hư Vương, trên U Ám Tinh là chuyện khó tin, như Lôi Đài Tông, Chiến Thiên Minh, cũng chỉ có một kiện dùng làm bảo vật trấn tông, không thể tùy tiện sử dụng.

Nhưng hiên nay bí bảo cấp Hư Vương của Chiến Thiên Minh kia, lại bị Dương Khai lục soát chiếm được trở thành chiến lợi phẩm của hắn.

Kế tiếp, Diệp Tích Quân miêu tả cặn kẽ một phen về uy năng cùng hình dáng hai kiện bí bảo cấp Hư Vương của Tinh Đế Sơn, dặn dò Dương Khai cẩn thận một chút.

Dương Khai lắng nghe rất nghiêm túc.

Tổng thể xem ra, thực lực của Tinh Đế Sơn hơn xa Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông không phải một chút nửa điểm. Tuy rằng nhân số rất ít, nhưng lại có rất nhiều võ giả đỉnh cao, chỉ riêng Phản Hư tam tầng cảnh đã có 50 người. Một thế lực như vậy, quả thật đủ xưng bá ở U Ám Tinh, quét ngang bất kỳ một tông môn nào đều không thành vấn đề.

Nhìn ra vẻ lo lắng của hắn, Diệp Tích Quân mỉm cười nói: - Tông chủ thật ra không cần quá mức sầu lo. Tuy rằng người kia nắm trong tay Tinh Đế Sơn hơn trăm năm, nhưng phong cách hành sự của hắn không hợp với ý nguyện của Tinh Đế Sơn, chưa chắc có thể phục chúng. Huống chi, địa vị của hắn danh không chánh ngôn không thuận, cho dù những năm gần đây lôi kéo một số người, nhưng bổn cung không hẳn không có người ủng hộ!

Dương Khai trong mắt sáng ngời, nhìn nàng đầy ý vui mừng.

- Năm đó ở Tinh Đế Sơn, có rất nhiều người nhận được ân huệ của bổn cung, ắt sẽ không ra mặt đối phó với bổn cung. Hơn nữa, trăm năm qua, bọn họ đều nghĩ rằng bổn cung đã chết, cho nên mới thầm chấp nhận địa vị của người kia, nhưng giờ này... Không dối gạt tông chủ, mấy năm trước ngày bổn cung xuất quan, bổn cung đã âm thầm liên lạc với một số người, đều muốn bổn cung trở về Tinh Đế Sơn, chỉ là bổn cung không có đáp ứng mà thôi.

- Còn có chuyện như vậy à? Dương Khai cau chân mày hỏi.

- Chuyện cho tới bây giờ, bổn cung cũng không có gì phải giấu! Diệp Tích Quân mỉm cười: - Bổn cung từ nhỏ đã được sư tôn dạy thông suốt quan niệm Đại Đế tối thượng, hiện nay nếu có thể hầu hạ bên cạnh Đại Đế, tự nhiên không cần quay trở về Tinh Đế Sơn đi tranh giành một cái hư danh. Nhưng tông chủ đã có ý ra tay đối phó Tinh Đế Sơn, thì đương nhiên bổn cung phải dùng hết một phần lực lượng nhỏ bé!

- Như thế rất tốt! Dương Khai rất vui mừng nói.

Vốn hắn còn đang dự tính, có nên làm y như trước hay không, là dựa vào chiến hạm cường đại, trực tiếp quét sạch Tinh Đế Sơn, nhưng trong lòng lại không nắm chắc lắm, cho nên rất phân vân, giờ này nghe Diệp Tích Quân nói như thế, không khỏi rất vui mừng.

- Cho nên bổn cung muốn xin tông chủ cho ta mấy ngày, để ta đi trước tới Tinh Đế Sơn chu toàn một phen. Người ở đó, không phải ai cũng muốn là địch với tông chủ!

- Ngài tự làm chủ đi, ta chờ tin tức tốt của ngài! Dương Khai lên tiếng đáp ứng ngay.

- Tốt! Vậy bản cung đi trước một bước, tông chủ từ từ đi sau là được! Diệp Tích Quân cũng là người sảng khoái, sau khi thương nghị thỏa đáng, lập tức liền chuẩn bị đi trước tới Tinh Đế Sơn.

Một lát sau, từ bên trong chiến hạm bắn ra một luồng sáng, bay thẳng tới hướng Tinh Đế Sơn.

Đợi Diệp Tích Quân đi rồi, chiến hạm giảm chậm tốc độ, không nhanh không chậm bay ở phía sau.

Nếu đã muốn đợi Diệp Tích Quân xử lý thỏa đáng bên kia, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không nóng nảy chạy đi, liền dứt khoát bế quan tu luyện.

Giờ này hắn phải xử lý các thứ nhiều lắm, lần trước từ trong Đế Uyển chiếm được chỗ tốt còn chưa có hoàn toàn tiêu hóa, bất luận là tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải hay là bí thuật Kim Huyết Ti, cũng cần tốn rất nhiều thời gian, không phải chỉ một lần là xong.

Hơn nữa, Sinh Mệnh Quỳnh Tương các thứ, Dương Khai cũng cần mỗi ngày uống vào, tích góp Kim huyết thuần khiết trong cơ thể, để đợi một ngày kia, có thể chuyển đổi huyết dịch toàn thân trở thành Kim huyết.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm cũng cần tu luyện.

Từng chuyện, từng món, cũng làm cho Dương Khai bận rộn bể đầu sứt trán, giờ này có được chút thời gian nhàn rỗi, tự nhiên sẽ không lãng phí.

Ở trong Lạc Đế Sơn, bởi vì hấp thu một lượng lớn linh khí tinh khiết, dẫn tới tu vi bản thân đã đến Phản Hư nhất tầng cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá.

Dương Khai không dám đột phá quá thường xuyên, như vậy sẽ làm cho căn cơ bản thân bất ổn, cho nên hắn một mực áp chế, cũng không có tích lũy thánh nguyên bản thân, chỉ lo tìm hiểu các loại bí thuật, hấp thu kiến thức luyện đan.

Cứ như vậy, dưới tình huống không đột phá cảnh giới, nhưng lại có thể tăng cường thực lực bản thân.

Trong phòng riêng, Dương Khai ngồi xếp bằng, lấy ra năm loại chí bảo ngũ hành Thái Dương Chân Tinh các thứ, bày ra linh trận, một mặt hấp thu năng lượng tinh thuần trong các chí bảo ngũ hành, rèn luyện thân thể, tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, một mặt trong thức hải huyễn hóa ra linh thể thần hồn, tìm hiểu về Đan Đạo Chân Giải.

Tuy phân tâm hai việc, nhưng Dương Khai không cảm thấy phiền toái chút nào, ngược lại hiệu suất cực cao.

Thời gian chậm rãi trôi qua, qua mười mấy ngày, dường như cũng chỉ trong nháy mắt.

Đang lúc Dương Khai đắm chìm trong quá trình tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm và tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải, bỗng nhiên nhận ra có người đang dùng thần niệm gọi mình.

Trong lòng vừa động, tâm thần liền vội vàng chui ra, thu hồi chí bảo ngũ hành đi ra ngoài phòng.

Trong đại sảnh trong chiến hạm, các cường giả tụ tập.

Diệp Tích Quân cũng đã quay về, chỉ có điều bầu không khí hơi có vẻ quỷ dị. Lúc này trong đại sảnh chẳng những có đám người Tiền Thông, còn có thêm mấy gương mặt xa lạ.

Một là mỹ phụ thần sắc trang nghiêm trang trọng, đoan trang quý phái; bên trái mỹ phụ là một trung niên nho sĩ, thoạt nhìn hào hoa phong nhã; còn một bên là một lão nhân, thân hình gầy ốm nhưng tinh thần quắc thước.

Ba người đều là cường giả đỉnh cao Phản Hư tam tầng cảnh, hơn nữa xem theo dao động thánh nguyên phát ra từ trên thân ba người, dường như mạnh hơn mấy phần so với Phản Hư Cảnh bình thường.

Ngay cả Tiền Thông ánh mắt nhìn về phía ba người bọn họ, cũng không khỏi lộ ra ý kiêng kỵ...
Advertisement
';
Advertisement