Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong mật thất dưới đất, một khe nứt không gian xuất hiện, dáng Dương Khai từ trong đó ngã ra, gương mặt vẫn còn sợ hãi.

Phương Bằng không phải không biết mình có thể xé rách không gian, nhưng hắn vẫn bố trí một bẫy thâm độc như vậy, một là e rằng hắn hiểu rõ, sở tổng chỉ huy của Lôi Đài Tông là không giữ được, và nó không là của mình nữa thì lợi dụng một phen.

Hai là có thể có suy nghĩ trông đợi vào chút may mắn, mong mình không kịp phản ứng, bỏ mạng trong bạo động của Huyền Bạo Tinh kia. Cũng không biết hắn nắm chắc mấy phần!

Dù sao đi nữa, quyết định này của Phương Bằng đều đã rơi vào khoảng không, một khắc trước khi Huyền Bạo Tinh nổ tung, Dương Khai đã rời khỏi trung tâm lốc xoáy đang nổ, theo phương hướng nguồn của trận đồ kia, xâm nhập xuống đất.

Đây là nơi vạn trượng trong lòng đất, bốn phía có ánh đèn lay động lờ mờ, ngổn ngang trên mặt đất, năm người đang nằm, hít vào nhiều, thở ra ít.

Dương Khai liếc mắt nhìn thấy bọn họ không lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế, không khỏi nhướng mày.

Xem ra, động tĩnh vừa rồi chính là năm người gây ra, đại tông môn hơn vạn năm, trong thời khắc nguy hiểm nhất, lại có người nguyện ý lưu lại cùng tông môn đồng sinh cộng tử, liều mạng của chính mình.

- Ngươi quả nhiên không chết, Phương Bằng nói không sai!

Thanh âm cực kỳ hư nhược truyền đến từ bên cạnh, Dương Khai đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy lão giả mặt vàng thân hình da bọc xương nằm ở đó đang nhìn mình, đôi môi khô khốc run rẩy, trên mặt có chút không cam lòng và không thể tin được.

- Lực lượng không gian, danh bất hư truyền!

- Tiền bối quá khen!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía trước, đến cách năm bước trước mặt hắn đứng nói:

- Biết rõ hành động nhỏ như vậy giết không chết ta. Phương Bằng lại nỡ bỏ lại năm người các ngươi ở lại chịu chết, thật là khí phách lớn!

Lão giả mặt vàng kia cười ha hả, thở hổn hển yếu ớt.

- Cũng không phải là hắn muốn chúng ta ở lại, là tự chúng ta lưu lại, tiểu tử đến lúc này còn muốn châm ngòi ly gián sao?

Trong mắt Dương Khai lóe lên một tia dị sắc, im lặng không lên tiếng.

Lão giả mặt vàng kia ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:

- Năm người chúng ta thọ không bao lâu nữa, nếu có thể kéo ngươi chôn cùng, đương nhiên là lãi lớn, được lớn, coi như trước khi chết vì tông môn làm một chuyện cuối cùng, cho nên biết rõ hy vọng mong manh, cũng phải ra tay chiến một trận.

- Ngươi sắp chết rồi, còn nói nhiều như vậy làm gì.

Dương Khai hào hứng hỏi:

- Nói cho ta biết, Phương Bằng đi đâu rồi? Ta sẽ để các ngươi toàn thây!

- Khà khà, tiểu tử thật thẳng thắn, nếu gặp ngươi sớm hơn vài năm, nói không chừng lão phu sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác! Phương Bằng nói hắn nói

- Hắn nói cái gì?

- Hắn bảo ngươi đi Tinh Đế Sơn tìm hắn! Lão giả mặt vàng dường như là gắng gượng hơi thở cuối cùng của mình, vô cùng khó khăn nặn ra một câu, sau khi nói xong, không còn hơi thở nữa.

Bốn người khác khi Dương Khai cùng lão giả mặt vàng này nói chuyện với nhau cũng lần lượt qua đời. Chau mày nhìn thi thể năm người, Dương Khai chậm rãi lắc đầu, cũng không có ý nghĩ động vào bọn họ, đưa tay rạch phía trước một cái, không gian lập tức rách ra.

Trong Lôi Phong Hạp Cốc, chiến hạm trôi lơ lửng ở giữa không trung, cửa khoang hạm mở lớn, đám người Diệp Tích Quân đều đã vọt ra ngoài, mắt lo lắng nhìn phía trước.

Động tĩnh nổ tung đã ổn định xuống, nhưng phóng tấm mắt nhìn, Lôi Đài Tông vốn dĩ to lớn khí thế trước đây chỉ còn là một mảnh phế tích, trên khu đất kia, chỉ có mấy chục hố to sâu mấy chục trượng, chiếm diện tích có chu vi đến mấy chục dặm.

Không thấy bóng dáng Dương Khai! Lòng của mọi người đều lo lắng tột cùng. Năng lượng bạo động như vừa rồi, nếu như không có bảo vệ của chiến hạm, mọi người ở đây e rằng toàn bộ đều sẽ chết, đừng nói là Dương Khai đã xâm nhập vào trong đó.

Mỗi người đều vì hắn mà lo lắng, sợ rằng Dương Khai táng thân trong đó.

- Đang tìm ta? Một giọng nói đột ngột từ phía sau truyền đến, tất cả mọi người đều kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện Dương Khai không biết từ khi nào đã xuất hiện ở không xa phía sau mình, hoàn toàn không hao tổn gì đứng đó.

Vẻ mặt của mọi người cũng biến thành cực kỳ cổ quái, bọn họ hoàn toàn không phát hiện được sự xuất hiện của Dương Khai, dường như hắn từ trong không khí chui ra vậy.

- Dương Khai ngươi không sao chứ? Tiền Thông vội vàng hỏi.

- Không sao, vào trong nói sau.

Dương Khai cất bước đi vào trong chiến hạm, quay đầu lại ra hiệu mọi người đi theo. Một lát sau, chiến hạm điều chỉnh phương hướng, lái ra khỏi Lôi Phong Hạp Cốc.

Bên trong chiến hạm, Dương Khai đem kết quả chuyến này đơn giản tường thuật một lần, mọi người nghe cũng không khỏi có chút thổn thức không ngừng.

- Năm người kia hẳn là thái thượng trưởng lão của Lôi Đài Tông, đều là có chút tuổi, e rằng là cao hơn ta và lão phí hai thế hệ!

Tiền Thông nhẹ giọng nói.

- Thật ra mỗi một thế lực lớn đều có tồn tại như vậy, Ảnh Nguyệt Điện ta cũng có mấy vị, nhưng nhóm bọn họ cũng không hỏi thế sự, bế quan thường niên mà thôi, nếu không có biến cố trọng đại gì, bọn họ sẽ không xuất quan, cho đến chết!

- Không tệ, năm người này có thể làm như vậy, dù là kẻ địch, cũng đáng kính đáng phục. Phí Chi Đồ ở bên cạnh khẽ gật đầu.

- Dù bọn họ đáng kính hay không đáng kính, giờ này Phương Bằng chạy thoát hướng về Tinh Đế Sơn, cũng là ta đỡ phải lãng phí thời gian đi tìm hắn.

Dương Khai hừ nhẹ nói, nếu là Phương Bằng từ đây mai danh ẩn tích, cũng thật là một chuyện phiền phức, nhưng hắn không chạy đến nơi nào tốt, lại chạy đến Tinh Đế Sơn, chính là ý Dương Khai muốn.

Mục tiêu kế tiếp của chiến hạm chính là Tinh Đế Sơn! Phương Bằng đoán chừng cũng nghĩ đến điểm này, nên mới đi đến đó chờ.

- Đại trưởng lão. Dương Khai ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tích Quân.

- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi có lẽ cũng không có gì che giấu nữa rồi, trước đây ta chưa từng hỏi qua chuyện của Tinh Đế Sơn, nhưng bây giờ, ta muốn biết, càng chi tiết càng tốt.

- Bổn cung cũng không có ý muốn che giấu, chỉ là tông chủ trước kia chưa từng hỏi qua. Diệp Tích Quân vén tóc rủ bên tai.

- Nếu tông chủ muốn biết, bổn cung đương nhiên biết thì sẽ nói, nói là nói hết.

- Tốt! Dương Khai gật đầu hài lòng.

- Này Dương Khai. Lão phu và lão Phí cần tránh đi chút không?

Tiền Thông dáng vẻ chần chừ, nghe ý Dương Khai cùng Diệp Tích Quân, dường như là muốn nói một chút bí mật của Tinh Đế Sơn, hắn dĩ nhiên là không tiện ở lại.

- Không cần, đều không phải là người ngoài. Dương Khai phất tay áo.

- Vậy được rồi. Tiền Thông cũng không kiên nhẫn nữa, cùng Dương Khai nhìn về phía Diệp Tích Quân, thể hiện dáng vẻ chú ý lắng nghe, đối với chuyện của Tinh Đế Sơn, hắn cũng vạn phần tò mò, dù sao thế lực này thần bí từ trước đến nay, nhưng lại là thế lực lớn nhất của U Ám Tinh không thể tranh cãi.

- Nên bắt đầu như thế nào nhỉ. Chân mày Diệp Tích Quân hơi nhíu lại, dường như là đang tìm từ sắp xếp, một hồi lâu mới tiếp tục nói:

- Giới bên ngoài đồn đại Tinh Đế Sơn có quan hệ với Đại Đế, thật ra đây không phải là tin đồn vô căn cứ mà quả thật là như thế! Thật sự tính ra, Tinh Đế Sơn thực sự là một nhánh di mạch của Thái Huyền Tông!

- Di mạch của Thái Huyền Tông? Dương Khai tròn mắt líu lưỡi.

- Không sai!

- Thái Huyền Tông? Tiền Thông nhướng mày.

- Đây là tông môn gì? Sao ta chưa từng nghe qua. Phí Chi Đồ cũng ở bên cạnh chầm chậm lắc đầu, tỏ vẻ chưa bao giờ nghe thấy.

Dương Khai toét miệng cười:

- Nơi mà Lăng Tiêu Tông ta chiếm cứ hiện tại, chính là di chỉ của Thái Huyền Tông, đó là tông môn thượng cổ, sớm đã biến mất từ mấy vạn năm rồi, hai vị đương nhiên chưa từng nghe qua.

- Thì ra là thế! Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ tỏ vẻ đã hiểu.

- Đại trưởng lão nói tiếp. Dương Khai ra hiệu nói.

- Thái Huyền Tông là nơi Đại Đế năm đó từng dừng chân lại, cũng là một tay Đại Đế gây dựng lên. Nhưng thành cũng là do Đại Đế, bại cũng là do Đại Đế, cường địch của Đại Đế một ngày bỗng nhiên tới chơi, hai người một lời không hợp, vung tay chiến đấu một trận lớn, kết quả cường địch tuy bị diệt, Đại Đế cũng rơi vào trong giấc ngủ say dài, mà nơi Thái Huyền Tông cũng trở thành Lưu Viêm Sa Địa, những chuyện này, tông chủ cũng đều biết.

- Ừ, có nghe qua. Dương Khai khẽ gật đầu. Thần sắc hắn bình thản, đối với những tin tức này hắn quả thật sớm đã biết, đương nhiên sẽ không kinh ngạc.

Nhưng hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ ở bên cạnh con ngươi như muốn lồi ra ngoài, thở hổn hển, gương mặt vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi. Lời Diệp Tích Quân tuy rằng nói chỉ mấy câu, nhưng bọn họ lại chợt biết được những tin tức khó có được.

Tinh Không Đại Đế nổi tiếng bản lĩnh thông thiên, lại còn có kẻ địch có thể địch nổi Đại Đế! Đánh một trận, cường địch mặc dù bị giết chết, nhưng Đại Đế dáng vẻ dường như cũng bị thương không nhẹ. Kẻ địch này chẳng lẽ cũng cùng tu vi cảnh giới với Đại Đế? Đây là chuyện khiếp người cỡ nào.

Hai người chỉ đánh một trận, trên U Ám Tinh liền xuất hiện một Lưu Viêm Sa Địa Hơn nữa, nghe ý trong lời nói của Diệp Tích Quân, Đại Đế dường như còn sống, chỉ là rơi vào trong giấc ngủ say!

Là một truyền thuyết, uy danh Tinh Không Đại Đế lớn mạnh trong lòng mỗi người là không thể tranh cãi, truyền thuyết Đại Đế có thể hái sao gọi nguyệt, Đại Đế có thể dễ dàng hủy diệt một hành tinh tu luyện, Đại Đế có thể trong một ngày đi hết cả Tinh Vực.

Truyền thuyết về Đại Đế quả thực rất nhiều, đều là những điều không thể tưởng tượng được, Tiền Thông và Phí Chi Đồ mặc dù luôn kính ngưỡng Đại Đế, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tồn tại lớn mạnh như vậy vẫn sống trên nhân thế.

Thời khắc này vừa nghe thấy bí mật như vậy, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh, rất lâu không thể hồi phục tinh thần. Lời nói cũng là Diệp Tích Quân nói ra, bọn họ mới tin, nếu là người khác nói ra, bọn họ e là sẽ bĩu môi xem thường.

- Nhưng dù cuộc chiến đấu kia thắng thua thế nào, Thái Huyền Tông lại là bị phá gần hết, tổn thất nghiêm trọng, người sống sót chỉ lác đác, mà cuối cùng người còn sống sót, chỉ có thể đi đến chỗ khác, bọn họ chính là người sáng lập ra Tinh Đế Sơn! Giọng Diệp Tích Quân truyền đến, kéo tinh thần Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ trở lại.

- Trong Tinh Đế Sơn có một bức họa, là bức họa Đại Đế, cho nên bổn cung ngày đó mới

Diệp Tích Quân muốn nói lại thôi, cũng không nói hết lời.

Dương Khai biết nàng muốn nói cái gì.

Diệp Tích Quân sở dĩ khi gặp Dương Viêm lần đầu, liền chân thành đối với nàng như vậy, đã nhận ra nàng là Đại Đế, chính vì nguyên nhân bức họa thượng cổ truyền tự kia. Diệp Tích Quân mấy trăm năm qua, vô số lần gần gũi với thần vận của Đại Đế.

- Nguyên tắc giới luật của Tinh Đế Sơn cổ xưa, tồn tại của Tinh Đế Sơn chỉ vì Đại Đế, Đại Đế rồi sẽ có một ngày lại thức tỉnh, đến lúc đó, Tinh Đế Sơn sẽ trở thành cánh tay trái phải của Đại Đế!

Mấy vạn năm trở lại đây, mỗi một người trưởng đà của Tinh Đế Sơn đều kiên trì như vậy, chưa bao giờ quan tâm thị phi bên ngoài, không nhúng tay vào ân oán giới bên ngoài, chỉ muốn chờ ngày Đại Đế thức tỉnh, bổn cung chấp chưởng Tinh Đế Sơn mấy trăm năm, cũng là lo liệu lý niệm này.
Advertisement
';
Advertisement