Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tạm thời để qua chuyện trận bài một bên, Dương Khai thầm quyết định, đợi sau khi trở về phải tìm Dương Viêm hỏi một chút, nếu như nàng quả thật có thể luyện chế trận bài, vậy sau này còn cần gì trận bàn trận cơ chứ, cứ trực tiếp bảo nàng luyện chế mấy trận bài mang theo trên mình, tùy thời tùy chỗ đều có thể bày ra đại trận, không phải tốt hơn sao?!.

Một lát sau, mấy người Phí Chi Đồ cũng khôi phục như lúc ban đầu, sau khi đơn giản thương nghị một hồi, mọi người tiếp tục lên đường.

Bên đường đi qua, thỉnh thoảng lại trông thấy một số kỳ hoa dị thảo linh khí bức người, tùy ý trồng trong những luống hoa bên đường. Những kỳ hoa dị thảo này mỗi một gốc cây đều vô giá, thậm chí rất nhiều thứ tốt đều đã tuyệt tích từ lâu, thoạt nhìn thật ra không có gì khác biệt.

Nhưng qua một lần vấp ngã, trải qua Phân Quang Vân Hải Trận vây khốn hành hạ, đám người Phí Chi Đồ cũng không dám tùy ý động tới những kỳ hoa dị thảo này, tránh cho không cẩn thận lần nữa kích động trận pháp cấm chế gì chăng.

Dương Khai lại rất hứng thú với những kỳ hoa dị thảo nồng đậm này, bởi vì với kiến thức và phán đoán của hắn, hắn phát hiện các thứ trồng trong những luống hoa này biết đâu thật sự có chính phẩm ở trong đó.

Nói cách khác, những thứ đó không phải tất cả đều là bẫy rập, mà thật sự có dược liệu quý hiếm. Nhưng hắn cũng không có nắm chắc 100%, hơn nữa phải đi nghĩ cách cứu viện Tiền Thông, cho nên mặc dù có hơi động lòng, cũng chỉ phải đi theo phía sau đám người Phí Chi Đồ, tiếp tục đi tới, xem như không nghe không thấy không để ý tới những kỳ hoa dị thảo kia.

Bất quá hắn thật ra lặng lẽ ghi nhớ kỹ lộ tuyến, đợi sau khi cứu thoát Tiền Thông, nếu có cơ hội hắn sẽ quay lại chỗ này thăm dò một phen, mới phân biệt thiệt giả trong đó.

Dù mọi người rất thận trọng, bước vào đoạn đường này cũng gặp phiền toái không nhỏ. Cấm chế trận pháp trong di tích thượng cổ này khó lòng phòng bị, Phí Chi Đồ thân là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, thần niệm không có lúc nào là không dò xét bốn phía, nhưng cũng không có cách nào thấy rõ nguy hiểm.

Cũng may mà trong đội ngũ có hai trận pháp sư Thái Hợp và Đỗ Tư Tư, phát huy ra tác dụng to lớn, mỗi khi mọi người bị trận pháp vây khốn, liền do hai người bọn họ hợp lực phá giải, những người khác ở bên cạnh bảo vệ ngăn cản công kích của trận pháp.

Vì thế một đường đi tới, mặc dù mọi người có hơi chật vật, nhưng cũng không có xuất hiện thương vong, chỉ có lão ẩu là bị chút vết thương nhẹ; còn Dương Khai, Liên Nghiễm hai Thánh Vương Cảnh này còn được bảo vệ rất chu đáo, chưa hề gặp phải nguy hiểm gì.

Đáng tiếc là, những trận pháp này bị phá trừ, cũng không có xuất hiện loại trận bài như thế nữa, làm cho hai người Thái Hợp, Đỗ Tư Tư vô cùng thất vọng.

Sau ba ngày đi tới, một nhóm mấy người tới trước một lối đi rộng rãi, lối đi này trắng tinh không tì vết, thoạt nhìn dường như là từ bạch ngọc tinh thuần xếp thành, không dính một hạt bụi nhỏ. Thế nhưng bên trong lối đi kia lại tràn ngập hàn khí làm mọi người rợn cả tóc gáy, từng luồng hàn khí tụ thành đủ các loại hình thái ở giữa không trung, gần như mắt thường có thể thấy được, mà ở hai bên lối đi, băng trùy đứng sừng sững, thoạt nhìn giống như núi kiếm. Từng cây băng trùy lóe ra hàn quang lấp lánh làm cho mọi người lông tóc dựng đứng.

Mặc dù là đứng ở trước lối đi, chưa thật sự đi vào, mọi người cũng vẫn như cũ bị hàn ý mãnh liệt kia ảnh hưởng, trên tóc trên lông mày kết một lớp băng mỏng.

- Đây hẳn là băng đạo kia! Phí Chi Đồ sắc mặt ngưng trọng, dường như là tự nói cũng dường như nói cho mọi người biết.

- Lạnh lẽo như thế, Tiền trưởng lão làm thế nào đi qua? Ninh Hướng Trần trên gương mặt già nua hơi trắng bệch, lão tự nghĩ nếu là mình rơi vào lối đi này, chỉ sợ không đi được bao xa đã bị đông thành tượng đá, không thể đi tới chỗ cuối.

Tiền Thông mặc dù là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng nếu như không có dị bảo khắc chế hàn lạnh, cũng đừng mơ tưởng mang theo tên luyện khí sư cấp Thánh Vương kia vượt qua nơi này.

- Nghe nói mấy chục năm trước Tiền trưởng lão đã từng thu được một viên Liệt Hỏa Châu, có lẽ là mượn uy năng của châu này đi qua! Lão ẩu ở một bên như có điều suy nghĩ nói một câu.

Phí Chi Đồ khẽ gật gật đầu: - Không sai, Tiền lão quỷ quả thật có một viên Liệt Hỏa Châu, bằng không hắn đến chỗ này nhất định phải biết khó mà lui! Nói tới đây, lão quay đầu nhìn về phía Dương Khai hỏi: - Có thể đi được không?

Dương Khai nheo mắt nhìn lối đi kia, không đáp hỏi ngược lại: - Phí thành chủ có biết lối đi này dài bao nhiêu không?

Phí Chi Đồ chậm rãi lắc đầu: - Tiền lão quỷ truyền về tin niệm cũng không có đề cập, cho nên ta cũng không biết lối đi này rốt cuộc dài bao nhiêu, nhưng nếu Tiền lão quỷ có thể bằng vào Liệt Hỏa Châu dẫn người vượt qua, có lẽ cũng không quá dài!

- Nếu không dài thì không thành vấn đề! Dương Khai xoa cằm trầm ngâm, rồi nói.

Chuyến đi này sở dĩ Phí Chi Đồ mang theo Dương Khai vào đây, chính là muốn mượn uy lực của con chim lửa khí linh, vượt qua băng đạo này, mà lúc này, dĩ nhiên là đến phiên Dương Khai nên xuất lực.

- Ngươi yên tâm, chuyến đi này bổn thành chủ cũng có chuẩn bị chút ít, sẽ không chỉ trông cậy vào khí linh của ngươi! Phí Chi Đồ trấn an một câu, phất tay một cái, một kiện bí bảo giống như cái chuông đồng bỗng nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay. Chỉ là chuông đồng kia có màu đỏ thẫm, một khí tức hỏa nóng rực mà tinh thuần từ trong xuyên thấu ra.

- Ly Hỏa Tráo! Ninh Hướng Trần trong mắt sáng ngời, mỉm cười nói: - Không nghĩ tới Phí huynh ngay cả bí bảo Ly Hỏa Tráo bực này đều mượn mang theo, nếu thế, vượt qua băng đạo này hẳn là nắm chắc an toàn rồi!

Phí Chi Đồ cười khẽ: - Ly Hỏa Tráo tuy là bảo bối của điện chủ lão nhân gia, mặc dù chiến đấu với người cũng hiếm thấy tế ra, nhưng nếu dùng để cứu viện Tiền lão quỷ, dĩ nhiên lão nhân gia sẽ không keo kiệt!

Nghe lão nói như vậy, mấy tiểu bối Dương Khai mới biết, bí bảo Ly Hỏa Tráo này, dĩ nhiên là vật của điện chủ Ảnh Nguyệt Điện, vì hành động lần này Phí Chi Đồ mới mượn mang theo.

Tuy rằng bí bảo mượn dùng không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của Ly Hỏa Tráo, nhưng ở một bên phụ trợ phần nào thật ra không thành vấn đề.

Thấy vậy, Dương Khai gật gật đầu, quyết định trong lòng, vừa động thần niệm, con chim lửa khí linh liền từ trong cơ thể vọt ra, ngay sau đó nhận mệnh lệnh của Dương Khai, bỗng nhiên nó biến thành một quầng sáng, đồng loạt bao phủ tám người trong đó.

Con chim lửa vốn cũng không có thực thể, bình thường tuy rằng xuất hiện với hình thái loài chim, nhưng cũng có thể thiên biến vạn hóa.

Mà cùng lúc đó, Phí Chi Đồ há mồm phun ra một đoàn tinh khí, thổi tới trên Ly Hỏa Tráo kia, thánh nguyên vừa thúc dục, Ly Hỏa Tráo lập tức trở nên lớn, bao bọc mọi người trong nó.

Hai tầng phòng hộ bày ra, mỗi người đều cảm giác an toàn hơn nhiều.

- Ai da... Ngươi chớ chen lấn ta! Từ phía sau truyền đến tiếng Đỗ Tư Tư nhỏ giọng oán trách, Dương Khai nhìn lại liền thấy gương mặt cười ngượng ngùng của Thái Hợp.

Không có gì khác, thật sự bởi vì nhân số hơi nhiều, vì để phát huy ra uy lực lớn nhất của con chim lửa khí linh và Ly Hỏa Tráo, Dương Khai cùng Phí Chi Đồ đều sử dụng phòng hộ của mỗi người thành mức độ nhỏ nhất.

Vì thế, tám người đứng chung một chỗ có vẻ có chút chật chội. Thái Hợp có lòng bảo vệ người đẹp, tự nhiên đứng sát bên cạnh Đỗ Tư Tư, nhưng không nghĩ tới đối phương chẳng những không cảm kích, ngược lại còn lên tiếng oán trách.

Thái Hợp tính khí tốt, không có tức giận, kiên nhẫn giải thích với Đỗ Tư Tư.

- Đi thôi! Dương Khai gọi một tiếng, cùng Phí Chi Đồ hai người sóng vai đi tới phía trước.

Vừa bước vào trong băng đạo, mọi người liền không tự chủ được sợ run cả người, từng tia từng tia hàn ý lạnh lẽo kia giống như những lưỡi dao vô hình sắc bén, đâm thủng hai tầng phòng hộ, cắm thẳng trên thân thể mọi người, đâm đến mức da thịt mỗi người đều sinh đau.

Có hai tầng phòng hộ hỏa hệ còn kinh khủng như vậy, nếu như không có phòng hộ, chỉ sợ vừa bước vào trong này liền gặp phải tai ương!

Mọi người đồng loạt biến sắc, Đỗ Tư Tư đâu còn có lòng đi oán trách Thái Hợp, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nhưng lại không khỏi áp sát một chút bên cạnh hắn, dường như là muốn tìm chút cảm giác an toàn. Thấy vậy, Thái Hợp vui mừng quá đỗi, trong lòng ước gì băng đạo này không có cuối mới tốt.

Dương Khai sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, hắn tâm thần tương thông với con chim lửa khí linh, tự nhiên có thể nhận ra độ rét lạnh của băng đạo so với bất kỳ kẻ nào, ở chỗ này thêm mỗi một khắc, lực lượng của con chim lửa khí linh sẽ phải tiêu hao thêm một phần. Tuy rằng không phải sau này không thể bổ sung, nhưng thăm dò di tích thượng cổ, con chim lửa khí linh chính là một trợ lực lớn cho Dương Khai, Dương Khai cũng không muốn lực lượng của nó tiêu hao nhiều.

Lập tức bước chân không khỏi tăng nhanh rất nhiều.

Trước ở bên ngoài nhìn vào, còn không có cách nào thấy rõ tình huống bên trong băng đạo, nhưng lúc này đặt chân vào trong, vừa nhìn ra hướng hai bên, mọi người không khỏi biến sắc, chỉ thấy hai bên linh khí băng hệ nồng đậm hóa thành sương mù.

Mặc dù trong lòng mỗi người đều hiểu, dưới điều kiện rét lạnh như thế, đã trải qua thời gian tích lũy quanh năm suốt tháng, khẳng định sẽ sinh ra một vài thứ tốt, nhưng không có người nào có lòng đi thăm dò, chỉ muốn sớm một chút rời khỏi băng đạo quan trọng hơn.

Sau thời gian chừng cạn nửa chén trà nhỏ, Dương Khai cau chân mày, hắn phát hiện dường như mình đánh giá thấp chiều dài của băng đạo, thời khắc này nhìn về phía trước, vẫn không thể nhìn thấy đoạn cuối băng đạo; nhìn lại phía sau, cũng không thấy rõ đường đi. Mà cả thế giới đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng nhịp tim cùng tiếng hít thở, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Đi về phía trước một hồi lâu, bỗng nhiên nghe tiếng Đỗ Tư Tư kinh hô: - Nhìn bên kia xem!

Mọi người cả kinh, nhìn theo hướng tay nàng chỉ, không khỏi biến sắc.

Bởi vì trong tầm mắt của mọi người, lại xuất hiện những tượng băng hình người. Những tượng băng kia đều không ngoại lệ, tất cả đều giống nhau đứng sừng sững ở khoảng cách băng đạo không tới ba mươi trượng.

Những tượng băng này có nữ có nam, có già có trẻ, mỗi người mặc y phục bất đồng, vẻ mặt mỗi người cũng bất đồng, có vẻ mặt vui mừng, có cực kỳ hoảng sợ, có vẻ mặt lạnh nhạt... dường như trước khi chết đều không ai ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Những tượng băng này, nhưng lại tất cả đều là người sống bị đóng băng mà thành!

- Xem ra, không chỉ một mình Tiền lão quỷ phát hiện di tích thượng cổ này! Phí Chi Đồ khẽ thở dài than thở.

Những tượng băng này rõ ràng là các võ giả trước đây đến chỗ này thăm dò, cũng không biết tại sao tất cả đều bị đóng băng ở đó, mà trên thân bọn họ đều không có vết thương nào, cũng không có dấu vết chiến đấu... chết vô cùng quỷ dị, không giải thích được.

- Đây là... Ninh Hướng Trần trong cặp mắt già nua lóe lên vẻ hoảng sợ, chăm chú nhìn một pho tượng đá trong đó, im lặng thật lâu.

- Ninh huynh cũng nhận ra? Lão ẩu liếc mắt nhìn lão hỏi.

- Nếu bà cũng nhận ra, vậy hẳn là không sai rồi! Không ngờ đúng là người kia, ta cũng chỉ là lúc còn nhỏ may mắn thấy qua mặt ông ấy, nhưng không nghĩ tới ông ấy lại bỏ mạng ở chỗ này! Ninh Hướng Trần cười khổ một tiếng.

- Nơi này có người hai vị tiền bối quen biết ư? Thái Hợp ngạc nhiên hỏi.

- Ừm! Là một thiên tài tuyệt đỉnh nổi danh ở U Ám Tinh 200 năm trước. Tuy rằng không phải xuất thân Tinh Đế Sơn, nhưng khi đó nghe đồn ông ấy có khả năng nhất đánh vỡ gông cùm xiềng xích của U Ám Tinh, tấn thăng Hư Vương Cảnh, đáng tiếc từ trăm năm trước không còn có tin tức! Ninh Hướng Trần bình thản giải thích một câu.

- Thiên tài như thế cũng bỏ mình ư!? Thái Hợp lộ vẻ mặt tiếc hận.

- Các ngươi hãy nhìn kỹ một chút y phục của những người này! Phí Chi Đồ dường như phát hiện điều gì...
Advertisement
';
Advertisement