Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai tuy rằng không cần khôi phục, nhưng để tránh quá mức nổi bật nên cũng hơi ứng phó một chút, đồng dạng tìm một chỗ gần đó ngồi xuống tĩnh tọa.

Chỗ này linh khí thiên địa so với phía ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, khôi phục tự nhiên cũng là làm ít hưởng nhiều, không lâu sau, mấy Thánh Vương Cảnh xuất lực không nhiều lắm đều đã khôi phục hoàn toàn.

Dương Khai nhận ra một loạt tiếng bước chân đi tới hướng mình bên này, Dương Khai chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Thái Hợp, Đỗ Tư Tư hai người cùng nhau đi tới. Đỗ Tư Tư vẫn là bộ dáng khó chịu kia, còn Thái Hợp thì gương mặt tươi cười.

- Hai vị có chuyện gì vậy?

Dương Khai chờ hai người đi tới gần, mới làm ra vẻ mơ hồ lên tiếng hỏi, mặc dù không rõ lắm bọn họ đến tìm mình làm gì, nhưng Dương Khai cảm thấy ắt hẳn có liên quan với trận bài kia.

Quả nhiên, nghe vậy Thái Hợp ôm quyền nói: - Dương huynh đừng lấy làm lạ, chúng ta đều là người trong cùng thế hệ, Thái mỗ cũng không nói dài dòng với huynh, lần này đến đây chính là muốn hỏi Dương huynh một chút: không biết huynh chuẩn bị xử lý tấm trận bài vừa chiếm được kia như thế nào? Có định lấy ra bán hay không?

Hắn hỏi như vậy, Đỗ Tư Tư cũng đôi mắt đẹp tha thiết nhìn chằm chằm vào Dương Khai, một bộ dáng căng thẳng chuẩn bị, dường như một khi Dương Khai nói muốn lấy ra bán, nàng sẽ lập tức lên tiếng ra giá.

Dương Khai cười cười, lắc đầu nói: - Xin lỗi, trong tay ta coi như dư dả, tạm thời không có ý định bán ra vật này!

Trên mặt Thái Hợp lóe lên vẻ tiếc nuối, mặc dù hắn mơ hồ đoán được kết quả, nhưng khi chính tai nghe câu trả lời của Dương Khai, hắn cũng không tránh khỏi có phần thất vọng.

Ngược lại thì Đỗ Tư Tư hừ lạnh một tiếng nói: - Xem bộ dáng ngươi chưa từng tiếp xúc qua trận pháp như thế, ngươi biết cái gì gọi là trận bài không? Ngươi biết nó có ích lợi gì không?

Dương Khai nhàn nhạt nhìn lướt qua nàng: - Có biết hay không có quan hệ gì với cô nương? Vật trên tay ta, ta muốn xử lý như thế nào là quyền của ta!

- Ngươi... Đỗ Tư Tư bộ ngực đầy đặn phập phồng, khẽ kêu lên: - Nhưng ngươi có thể chiếm được trận bài, toàn bộ là nhờ có mọi người đồng tâm hiệp lực, bằng không ngươi có bản lãnh này sao? Hơn nữa có thể tìm ra vị trí của mắt trận còn là công lao của ta và Thái Hợp, cho dù trận bài rơi vào tay ngươi, cũng phải có một phần của ta!

- Hả? Dương Khai xoa xoa cằm, nhìn nàng cười như không cười, nói: - Nghe cô nương nói như vậy, dường như là muốn cướp đoạt trận bài của ta?

- Ta cũng không có ý nói như vậy, ngươi đừng ngậm máu phun người! Đỗ Tư Tư hơi biến sắc, không khỏi liếc nhìn hướng Phí Chi Đồ bên kia một cái, dù sao vừa rồi Phí Chi Đồ đã nói: Trận bài nếu bị Dương Khai lấy được, đó chính là vật của hắn! Nếu thật sự bị Dương Khai chụp mũ như vậy, cũng không dễ ăn nói với Phí Chi Đồ bên kia.

- Vậy cô nương là có ý gì? Sắc mặt của Dương Khai lạnh xuống, đối với hạng nữ nhân tự cho mình là nhất này, từ trước đến nay hắn luôn không có chút cảm tình. Người khác không chọc tới hắn thì không sao, một khi trêu chọc, thì hắn cũng lười cho đối phương mặt mũi gì.

- Ta... Ta chỉ là muốn đại biểu Đỗ gia mua trận bài trên tay ngươi mà thôi! Đỗ Tư Tư cắn răng nói.

- Ta nói rồi, trận bài không bán! Dương Khai chậm rãi lắc đầu, chuyện cho tới bây giờ, hắn sao còn không biết trận bài trân quý, đừng nói một Đỗ gia nhỏ nhoi, cho dù là Ảnh Nguyệt Điện tới mua hắn cũng không buông tay. Trước khi chưa hiểu rõ tác dụng của trận bài, hắn sao có thể tùy tiện bỏ qua?

Mà Đỗ Tư Tư mang ra danh tiếng của Đỗ gia, rõ ràng là muốn áp chế mình, điều này làm cho Dương Khai không khỏi có phần phản cảm.

Nghe Dương Khai nói thẳng lời từ chối, Đỗ Tư Tư lại cười lạnh một tiếng, từ từ nói: - Ngươi trước đừng vội cự tuyệt, nghe một chút giá cả cũng không muộn: Đỗ gia chúng ta ra giá 30 triệu thánh tinh!

- 30 triệu... thánh tinh... Rất nhiều sao! Dương Khai cười ha hả.

Cô nàng này có lẽ không rõ lắm nội tình của Long Huyệt Sơn? 30 triệu thánh tinh ít ỏi đã nghĩ mua được vật của mình?

Ngược lại thì Thái Hợp, tựa hồ từng nghe nói tới Long Huyệt Sơn, nghe vậy ở một bên hít mũi một cái.

- Giá tiền này, ngươi còn không hài lòng? Đỗ Tư Tư rõ ràng rất kinh ngạc, dù sao nàng nghe nói Dương Khai chỉ là một người chiếm núi làm vua mà thôi, loại võ giả xuất thân nghèo hèn này, sao có thể thấy qua nhiều thánh tinh như vậy? Với con số này, ngay cả Đỗ gia muốn gom đủ cũng không phải là chuyện đơn giản, vốn nàng cũng không có quyền đưa ra quyết định này, nhưng chuyện trận bài quan trọng, sau khi trở về bẩm rõ với gia tộc, nói vậy gia tộc nhất định sẽ đồng ý, không phản đối.

Mặc dù đập nồi bán sắt, cũng sẽ gom góp đủ số lượng này.

Đỗ Tư Tư nhíu sát chân mày, nghĩ là Dương Khai cảm thấy mình có cơ hội kiếm lợi lớn, muốn ngay tại chỗ lên giá, thầm mắng người này quá mức đáng ghét, nàng đảo con ngươi một vòng nói tiếp: - Như vậy đi, nếu ngươi bán trận bài cho Đỗ gia ta, chẳng những chúng ta trả cho ngươi 30 triệu thánh tinh, còn có thể từ trận pháp sư của Đỗ gia chúng ta chế tạo cho ngươi mấy bộ trận bàn trận cơ uy lực không tầm thường... Điều kiện này đủ rồi chứ?

- Không bán! Dương Khai vẫn như cũ lắc đầu.

Đỗ Tư Tư nhìn Dương Khai như nhìn một tên ngốc. Thành thực mà nói, nàng đưa ra giá tiền quả thật đã không thấp, nhưng không nghĩ tới hoàn toàn không làm Dương Khai động tâm mảy may, trong lúc nhất thời, nàng nghiến răng vang lên rốp rốp, trù trừ một lát, dường như còn muốn ra giá thêm.

Dương Khai lại xua tay cắt ngang, cau mày nói: - Cô nương mời trở về đi, coi như Đỗ gia các vị có đưa ra điều kiện tốt mấy đi nữa, ta cũng không bán trận bài!

- Ngươi sẽ hối hận! Đỗ Tư Tư cực kỳ tức giận, giậm chân một cái, bực tức xoay người rời đi, cũng không thèm nói thêm một câu với Dương Khai.

Thái Hợp há miệng thở dốc, dường như muốn an ủi nàng một chút, nhưng cuối cùng vẫn giữ trầm mặc.

Chờ sau khi Đỗ Tư Tư rời khỏi, hắn mới cười khổ một tiếng: - Dương huynh đừng lấy làm lạ, Tư Tư nàng được nuông chiều từ nhỏ, hơi có chút lớn tính tiểu thư, nếu có chỗ đắc tội, Thái mỗ thay mặt nàng xin lỗi Dương huynh!

Dương Khai cười như không cười nhìn hắn, gật gật đầu nói: - Không sao, ta không chấp nhặt nàng!

- Vậy thì đa tạ Dương huynh! Thái Hợp liền buông lỏng gánh nặng trong lòng, lại nói tiếp: - Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Dương huynh, dường như thật không biết chỗ trân quý của trận bài?

Dương Khai sắc mặt vừa động, mở miệng nói:

- Nguyện ý nghe cho rõ!

Thái Hợp cười ha hả, khoanh chân ngồi xuống đối diện Dương Khai, bắt đầu hàn huyên với hắn.

Nghe Thái Hợp giải thích một hồi, Dương Khai mới hiểu vì sao Đỗ Tư Tư cố chấp muốn cho bằng được trận bài như thế, cũng ý thức được chỗ quý hiếm của trận bài này.

Đạo trận pháp bác đại tinh thâm, một võ giả cho dù hao phí tinh lực cả đời cũng không nhất định có thể điều nghiên ra đủ loại tinh túy của trận pháp: trận bàn trận cơ, mắt trận cửa trận... đủ loại thần kỳ, đều là do trận pháp sư chế tạo ra.

Mà trận bài, là một loại cá biệt trong đó.

Trên U Ám Tinh hiện nay, trận pháp sư đã không còn chế tạo được những trận bài này, chẳng những bởi vì phương pháp luyện chế trận bài đã thất truyền, mà những người luyện chế trận bài kia cũng không còn nữa.

Nghe đồn trước đây thật lâu, trong trận pháp sư có một chi nhánh đặc biệt gọi là trận khí sư!

Từ trên cách xưng hô này cũng có thể suy đoán ra, trận khí sư chẳng những tinh thông đạo trận pháp, mà cũng tinh thông thuật luyện khí. Hai thứ kết hợp, đồng thời có trình độ nhất định, mới có thể trở thành trận khí sư, cũng chỉ có trận khí sư mới có thể luyện chế trận bài.

Nói như vậy, trận pháp sư đều hiểu một chút về đạo luyện khí, dù sao trận bàn trận cơ đều đòi hỏi trận pháp sư phải tự mình luyện chế.

Đồng dạng, luyện khí sư cũng hiểu một chút về đạo trận pháp, luyện khí dùng linh trận là thuộc về phạm vi trận pháp, điểm này cũng áp dụng đối với luyện đan sư.

Chỉ có điều hai lĩnh vực đối với nhau, một bên chỉ biết sơ qua bên kia, không đào sâu mà thôi.

Riêng đạo trận pháp đã bác đại tinh thâm, trận pháp sư đâu còn có nhiều tinh lực để nghiên cứu luyện khí? Cho nên lâu ngày chày tháng, loại trận khí sư đặc thù này cũng dần biến mất trong dòng sông lịch sử.

Mà từ trận khí sư luyện chế ra trận bài, ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, là bao gồm ba đặc tính: trận cơ trận bàn và bí bảo.

Về trận bàn trận cơ không cần nói rườm rà, chỉ cần một tấm bảng, là có thể phát huy được tác dụng một trận pháp hoàn mỹ. Nói cách khác, trên tay Dương Khai có trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận, chỉ cần luyện hóa nó, là có thể tùy tiện bố trí Phân Quang Vân Hải Trận bất kỳ lúc nào.

Nghe Thái Hợp nói như vậy, trong mắt Dương Khai không khỏi sáng ngời.

Uy lực của Phân Quang Vân Hải Trận, hắn đã đích thân thể nghiệm qua, bên trong chứa vân thú thực lực không yếu, hơn nữa giết không hết. Ngay cả cường giả Phản Hư Cảnh như Phí Chi Đồ cùng Ninh Hướng Trần mà còn bị giam trong đó, nếu như có được trận này hiệp trợ, thì thực lực của hắn sẽ tăng mạnh một bậc, thủ đoạn đối địch cũng nhiều hơn một loại.

Hơn nữa, vừa rồi lúc mọi người bị Phân Quang Vân Hải Trận vây khốn, uy lực của trận pháp còn không có phát huy toàn bộ, vả lại không có người chủ trì, mà có thể phát huy ra một nửa cũng không tệ rồi.

Nếu như từ chính tay Dương Khai bày ra, sử dụng uy lực của trận pháp, thì cho dù là cường giả như Phí Chi Đồ xông vào, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Loại trận bài thất truyền này, đối với trận pháp sư có ý nghĩa rất lớn, nếu như thu được, nói không chừng có thể từ trong đó tìm ra phương pháp luyện chế trận bài, so với dùng trận cơ cùng trận bàn rườm rà bố trí trận pháp, rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa trận bài còn là một loại vật tương tự với bí bảo, có thể luyện hóa vào cơ thể, thu phát tùy tâm, không cần lo lắng bị người ta đoạt đi.

Chỗ tốt thật nhiều!

Thái Hợp đang giảng giải cho Dương Khai những chuyện này, trên mặt đầy vẻ hâm mộ và động tâm, Dương Khai sao không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Mặc dù không có một đưa ra giá thu mua như Đỗ Tư Tư, nhưng hiển nhiên đối phương cũng có ý này, chỉ là ngại vì thể diện, không có nói ra mà thôi.

- Như thế, Dương huynh hiểu rõ mức độ quý hiếm của trận bài rồi chứ? Thái Hợp nhìn Dương Khai nói, đầy mặt hâm mộ.

Dương Khai gật gật đầu: - Hiểu rõ, đa tạ Thái huynh giải thích nghi hoặc, ngày nào đó nếu Dương mỗ sa cơ thất thế, thật phải bán ra trận bài này, nhất định sẽ ưu tiên nghĩ tới Thái gia!

Thái Hợp nghe vậy vô cùng vui mừng, vội vàng ôm quyền nói: - Vậy thì đa tạ ý tốt của Dương huynh. Tuy rằng Thái mỗ cũng rất hy vọng chiếm được trận bài, nhưng đích thực không muốn nhìn thấy ngày đó sẽ đến!

Dương Khai cười ha hả, hiểu rõ ý của hắn là không muốn thấy mình thực sự có một ngày sa cơ thất thế, không khỏi cảm giác đối với hắn tốt hơn một phần, cảm thấy người này đúng là chơi được.

Chuyện của ba Thánh Vương Cảnh ở bên này, tự nhiên không có lừa gạt được cảm giác của mấy người Phí Chi Đồ, nhưng mấy vị Phản Hư Cảnh đối với chuyện này cũng là không quản không hỏi, chờ đến khi Thái Hợp rời đi, Dương Khai mới như có điều suy nghĩ nhíu mày.

Trận khí sư... Trên đời này không ngờ còn có loại người đặc thù này?.

Tuy rằng địa phương khác không tìm được, nhưng Long Huyệt Sơn không phải có một người sao!

Dương Viêm chẳng những tinh thông luyện khí, mà còn tinh thông trận pháp, nàng rõ ràng chính là trận khí sư! Chẳng phải là nói, với thủ đoạn của nàng cũng có thể luyện chế trận bài hay sao?

Hơn nữa, khi Dương Khai thu lấy trận bài kia, mơ hồ cảm giác trên trận bài có một khí tức nhàn nhạt hắn rất quen thuộc, nhưng đợi đến lúc cẩn thận hồi tưởng khí tức này, thì lại không nhớ nổi rốt cuộc thấy qua ở đâu, điều này làm cho hắn không khỏi nghi thần nghi quỷ...
Advertisement
';
Advertisement