Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe Dương Khai hỏi tới Thiên Vận Thành, Đặng Ngưng hiển nhiên là hiểu lầm gì đó, nghĩ hắn là đệ tử của Ảnh Nguyệt Điện, Dương Khai không tỏ rõ ý kiến, vừa không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

Sau khi nịnh bợ nhè nhẹ một hồi, Đặng Ngưng chuyển đề tài nói: - Thiên Vận Thành cách nơi này thật ra rất xa, nếu như chỉ dựa vào Tinh Toa phi hành, tối thiểu cũng phải bay nửa năm trở lên mới tới nơi!

- Xa như vậy à! Dương Khai nhíu mày, hắn biết U Ám Tinh bản thân rất khổng lồ, bởi vì lúc đó hắn Kim huyết mới vừa thành, đã từng khởi động một giọt Kim huyết bay một vòng vòng quanh cả U Ám Tinh, mặc dù là với tốc độ của Kim huyết, cũng mất thời gian không ngắn mới bay hết một vòng, nhưng giờ này bảo hắn bỏ phí nửa năm từ nơi này bay trở về Thiên Vận Thành, hắn đúng là không nguyện ý lắm.

Có thời gian nửa năm này, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.

Thấy Dương Khai biểu lộ như thế, Đặng Ngưng liền trầm mặc im lặng, rất nhanh giữa hai chân mày lóe lên ý tranh đấu, rồi hắn cắn răng nói: - Tuy nhiên nếu như trải qua pháp trận không gian từ ngoài vạn dặm Ma Huyết Thành, thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Pháp trận không gian ở Ma Huyết Thành và ở Thiên Vận Thành cũng không nối trực tiếp với nhau, nhưng có thể truyền tống đến một địa phương tên là Thanh Thạch Thành, đó là địa bàn của Ly Hỏa Giáo. Từ Thanh Thạch Thành bay đi Thiên Vận Thành, chỉ cần chừng một tháng. Dĩ nhiên, nếu như Dương huynh có thể quen biết đệ tử hạch tâm của Ly Hỏa Giáo, tìm được người bảo đảm, thì có thể trực tiếp thông qua pháp trận không gian của Thanh Thạch Thành truyền tống đến Thiên Vận Thành!

- Ma Huyết Thành và Thanh Thạch Thành có pháp trận không gian nối liền ư? Dương Khai chân mày cau lại.

- Không sai, bởi vì Ma Huyết Giáo chúng ta cùng Ly Hỏa Giáo có rất nhiều giao dịch hợp tác lui tới, cho nên lúc bình thường đệ tử hai giáo đều qua lại tương đối thân cận, cũng thường xuyên hợp tác với nhau đi lịch luyện! Đặng Ngưng cười ha hả giải thích, lại vừa đúng lúc hỏi một câu: - Nếu Dương huynh không ngại cùng đi với ta tới Ma Huyết Thành, tại hạ ở trong Ma Huyết Giáo coi như là đệ tử hạch tâm, bảo đảm sử dụng một chút pháp trận không gian, hẳn là không có vấn đề gì lớn!

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai vui mừng, trong lòng thầm nghĩ để lại Đặng Ngưng này một mạng quả nhiên còn có chỗ dùng, bất quá ở mặt ngoài lại thản nhiên không đổi sắc, bình thản hỏi:

- Sử dụng pháp trận không gian của các ngươi, cần trả giá gì?

Đặng Ngưng vội vàng xua tay: - Dương huynh nói đùa! Lần này thừa nhận Dương huynh ân cứu mạng, tại hạ đang lo không có dịp báo đáp, giờ này có thể sử dụng địa phương của Đặng mỗ, Đặng mỗ mừng rỡ còn không kịp, đâu còn cần Dương huynh bỏ ra cái giá gì chứ? Huống chi sử dụng một lần pháp trận không gian mà thôi, chẳng qua là tiêu hao chút ít thánh tinh, không tính vào đâu. Nếu như Dương huynh thật muốn đi qua từ Ma Huyết Thành, thì chuyện này cứ giao cho Đặng mỗ lo liệu!

Đặng Ngưng vỗ vỗ ngực bảo đảm. Xem ra Dương Khai vừa rồi đánh chết An Chí Dụng, lại trợ giúp hắn giết chết Diệp Dương Vinh, làm cho hắn thật sự nổi lên lòng muốn kết giao, cho nên khi hắn nói ra những lời này không có mảy may làm ra vẻ, ngược lại tỏ ra hào khí vạn trượng.

Dương Khai trầm ngâm một hồi, biết một tên môn hạ đệ tử nếu không có trưởng bối phân phó hoặc là thi hành nhiệm vụ của tông môn, mà sử dụng pháp trận không gian khẳng định không chỉ bỏ ra chút ít thánh tinh là có thể sử dụng, khẳng định còn phải trả cái giá gì đó... Thế nhưng đối phương nhiệt tình như vậy, Dương Khai cũng không có đạo lý từ chối, mỉm cười gật đầu nói: - Vậy làm phiền Đặng huynh.

- Khách sáo khách sáo! Đặng Ngưng vừa thấy thái độ của Dương Khai đối với mình cũng có điều thay đổi, tâm tình rất tốt, thầm cảm thấy cuộc mua bán này không lỗ, chẳng những cho đối phương một cái nhân tình, dường như còn có chút lời.

- Dương huynh cứ chờ một lát, ta đi xử lý thi thể đám người vô sỉ kia! Đặng Ngưng nói một tiếng, lại vội vã vọt ra ngoài.

Sau khi giết người tự nhiên là phải hủy thi diệt tích, chuyện như vậy Dương Khai cũng làm quen rồi, dĩ nhiên sẽ không nói gì thêm. Tuy nhiên sau khi Đặng Ngưng đi ra, Dương Khai lại lộ vẻ mặt quái dị sờ lồng ngực của mình một cái.

Nơi ngực, chính là cái lò luyện khí nho nhỏ kia, nhưng giờ này, vốn ở trong lò luyện khí trống rỗng lại lẳng lặng nằm một viên đan dược đỏ thẫm phát ra huyết khí ngập trời.

Chính là viên Dung Huyết đan trước đó Đặng Ngưng ném vào Lưu Viêm Sa Địa!

Đối với vật mà ba sư huynh đệ Thánh Vương Cảnh của Ma Huyết Giáo này không tiếc xé rách da mặt muốn tranh đoạt, Dương Khai đương nhiên có một chút tò mò, cho nên sau khi Đặng Ngưng ném Dung Huyết đan ra ngoài, Dương Khai lập tức lệnh cho khí linh chạy trở về, lén lút lấy Dung Huyết đan đưa ra.

Người khác không đi vào Lưu Viêm Sa Địa được, không có nghĩa là khí linh không đi vào được, khí linh bản thân chính là lực lượng của Địa Tâm Hỏa trong Địa Phế Hỏa Trì mà sinh ra, lại được sưởi ấm mấy vạn năm bên trong thạch thất kia, là khí linh hỏa hệ, sao có khả năng để ý tới độ nóng của Lưu Viêm Sa Địa?

Mà An Chí Dụng nhìn thấy một màn ánh lửa kia bay vào ngực Dương Khai, chính là khí linh sau khi lấy được quay trở về.

Mặc dù không có dò xét cẩn thận, nhưng xem từ huyết khí ngất trời tích chứa trong Dung Huyết đan kia, luyện chế những thứ này chỉ sợ là không thiếu được phương pháp tương tự với huyết tế, hơn nữa bên trong đan dược còn ẩn chứa rất nhiều sát khí lệ khí, cũng không phải là bất kỳ kẻ nào đều có thể uống vào, có lẽ chỉ có đệ tử của Ma Huyết Giáo mới có ích lợi cực lớn. Loại sát khí lệ khí này đối với đệ tử Ma Huyết Giáo chẳng những không có nguy hại, ngược lại còn có thể trợ giúp tu vi tiến nhanh.

Dương Khai cho khí linh đi thu nó lại, chỉ là căn cứ nguyên tắc thân là luyện đan sư, tò mò muốn nghiên cứu một phen mà thôi, ngược lại cũng không có tâm tư gì khác.

Ngay lúc Dương Khai đang trầm tư, bên kia Đặng Ngưng đã chạy tới trước thi thể Diệp Dương Vinh, cũng không có xảy ra chuyện hủy thi diệt tích như trong tưởng tượng của Dương Khai, ngược lại Đặng Ngưng thần sắc vô cùng mừng rỡ ngồi ở trước thi thể. Cũng không biết hắn dùng loại bí thuật gì, rất nhanh, bên kia liền truyền đến hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết, ngay sau đó huyết khí tăng mạnh, huyết quang phát sáng.

Ước chừng sau nửa canh giờ, thi thể của Diệp Dương Vinh biến thành một bộ xương khô, mà trên tay Đặng Ngưng thì lại có thêm một quả đan hoàn đỏ thẫm tương tự với Dung Huyết đan. Đặng Ngưng nhìn đan hoàn trên tay với vẻ mặt hài lòng, rồi thuận tay thu vào nhẫn không gian, dường như có thu hoạch rất lớn, lúc này mới đánh cho bộ xương khô kia vỡ nát tan.

Tiếp đó hắn chủ động nhặt lên nhẫn không gian của Diệp Dương Vinh và An Chí Dụng rơi xuống đất, đi trở về.

Chờ lúc phát hiện Dương Khai dùng một loại ánh mắt là lạ nhìn hắn, Đặng Ngưng ngượng ngùng cười, giải thích: - Để Dương huynh chê cười rồi! Không dối gạt Dương huynh, đối với đệ tử Ma Huyết Giáo, những đồng môn khác đều là những thuốc hay hình người còn sống có thể trợ giúp tu vi của mình tăng tiến, cho nên bên trong tông môn mới không ngăn cản chuyện nội đấu!

Dương Khai sờ cằm một cái, mặt toát mồ hôi nói: - Nói như vậy, là ta đã làm lãng phí mất một quả đan hoàn cho ngươi rồi?

Hắn đã đánh An Chí Dụng không còn hài cốt, thì đương nhiên Đặng Ngưng không thể dùng thi thể An Chí Dụng để ngưng luyện ra đan hoàn được nữa.

- Không sao không sao, có thu hoạch thế này Đặng mỗ đã rất hài lòng! Dù sao bên trong giáo tuy rằng không ngăn cản nội đấu, nhưng muốn đánh chết võ giả cấp ngang hàng đúng là muôn vàn khó khăn. Nói không chừng khi nào đó mình sẽ lật thuyền trong mương! Bên trong giáo người đi lịch lãm chết ở trong tay đồng môn phản kích, nhiều đếm không xuể, cho nên cho dù tông môn không ngăn cản, lúc bình thường mọi người nếu không có đụng chạm quá lớn, cũng sẽ không tùy tiện ra tay! Đặng Ngưng nào dám tính toán nhiều với Dương Khai như vậy, liền vội vàng nói, lại nói sang chuyện khác:

- Đây là nhẫn không gian của hai vị sư huynh ta, bên trong hẳn là có chút ít đồ tốt, những thứ này đối với Dương huynh có lẽ vô dụng, nhưng thánh tinh ở bên trong Dương huynh có thể lấy để dùng một chút, số lượng thánh tinh của họ cũng không ít nga, tối thiểu cũng phải có mấy trăm ngàn đấy!

Dương Khai nhìn hắn một cái, phất tay nói: - Không cần, hai cái nhẫn không gian này chính ngươi cầm đi, coi như thù lao ta sử dụng pháp trận không gian của Ma Huyết Thành các ngươi!

Đặng Ngưng cố ý nhắc tới một số vật của đồng môn mình đối với Dương Khai vô dụng, Dương Khai sao không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Mà mấy trăm ngàn thánh tinh kia hắn còn không coi vào đâu, dứt khoát hào phóng một phen, đưa hết cho Đặng Ngưng.

Quả nhiên, Đặng Ngưng vui mừng quá đỗi, ngoài miệng khiêm tốn nhún nhường vài câu, nhưng không có nhún nhường nhiều với Dương Khai, rốt cục vui sướng hài lòng thu lấy, mà còn đường hoàng đeo trên tay hai cái nhẫn không gian, dường như không hề e ngại bị người khác biết mình giết hai đồng môn.

Xong chuyện bên này, Đặng Ngưng, Dương Khai cùng tế ra Tinh Toa, bay đi hướng Ma Huyết Thành.

Dọc theo đường đi, Đặng Ngưng cố ý bắt chuyện với Dương Khai, muốn tìm hiểu địa vị của hắn trong Ảnh Nguyệt Điện, nhưng Dương Khai tinh ý dường nào, sao có thể để hắn dễ dàng tìm hiểu được?

Bất quá đề tài ngược lại bị Dương Khai chuyển dời theo ý mình.

Một phen nói chuyện với nhau, rốt cuộc Dương Khai hiểu rõ vì sao lúc mình gặp được hắn ở Lưu Viêm Sa Địa, mơ hồ cảm thấy dường như đã từng nghe qua thanh âm của hắn ở địa phương nào rồi.

Hóa ra trước khi Lưu Viêm Sa Địa mở ra, hai người đều tham gia hội đấu giá tổ chức tại Tụ Bảo Lâu ở Thiên Vận Thành. Trên lần hội đấu giá đó, Đặng Ngưng đã từng thay trưởng bối Ma Huyết Tông mấy lần ra giá.

Đề tài lập tức bị chuyển dời đến hội đấu giá trọng đại lần đó, nhắc tới Đặng Ngưng còn vô cùng tôn sùng bảo bối ùn ùn trong hội đấu giá lần đó, gương mặt lộ rõ vẻ khát vọng mà không biết rằng: các vật có giá trị nhất lần đó tất cả đều là của Dương Khai lấy ra đấu giá.

Một đường nói chuyện phiếm, thời gian ngược lại cũng trôi qua nhanh chóng, rất nhanh, một tòa thành hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai.

Đặng Ngưng vội vàng chủ động giới thiệu cho Dương Khai, nói cho hắn biết đó chính là Ma Huyết Thành, mà Ma Huyết Giáo thì ở trong một dãy núi ngoài thành ngàn dặm. Tuy rằng Ma Huyết Giáo bản thân là tông môn tà ác, nhưng võ giả thường lui tới trong Ma Huyết Thành, lại là đến từ ngũ hồ tứ hải khắp cả U Ám Tinh, cho nên ngược lại cũng có vẻ náo nhiệt dị thường. Hơn nữa xem từ vẻ bên ngoài, cũng không có khác biệt quá lớn so với những tòa thành khác.

Chỉ là võ giả đi lại trong thành, có không ít người âm trầm lạnh lùng, tu luyện công pháp cực kỳ tà ác.

Quả nhiên, sau khi đi vào Ma Huyết Thành, Dương Khai liền phát hiện rất nhiều người như vậy, bọn họ đa số đều là một bộ dáng lạnh lùng người lạ chớ lại gần, toàn thân tản ra một loại khí tức khiến người ta không thích, cũng không quá thích giao thiệp với người, mỗi người đều có dáng vẻ rất vội vã, dường như bề bộn nhiều chuyện.

Bên trong Ma Huyết Thành cũng là cửa hàng san sát, làm ăn thịnh vượng, rất nhiều thế lực đều có mở ra sản nghiệp của nhà mình ở chỗ này, một là hỗ tương bù đắp với Ma Huyết Giáo; thứ hai cũng là để nghe ngóng tìm hiểu tin tức các phe phái.

Đặng Ngưng dẫn Dương Khai vào Ma Huyết Thành, sau đó đi trên đường phố rộng lớn quen thuộc, không ngừng giới thiệu phong thổ chỗ này cho hắn biết... có vẻ rất là nhiệt tình.

Ở trong thành đi ước chừng nửa ngày sau, hai người mới tới trước một cung điện to lớn.

- Đến rồi, nơi này chính là pháp trận không gian của Ma Huyết Thành! Đặng Ngưng dừng bước chân, chỉ phía trước nói với Dương Khai...
Advertisement
';
Advertisement