Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai hiểu rõ hơn ai hết đạo lý nhổ cỏ tận gốc, nếu có thể, hắn muốn diệt luôn cả Đặng Ngưng. Nhưng mà Đặng Ngưng vừa nói dù có chết cũng phải kéo theo Diệp Dương Vinh chết chung, khiến Dương Khai không khỏi động lòng.

Một kẻ ngay cả sống chết của bản thân cũng không cần, vậy thật có thể tin thử.

Đòi thù lao của Đặng Ngưng cũng chỉ là cái cớ, dù sao hắn không muốn tự dung ra tay, vừa rồi đánh chết An Chí Dụng, đó là bởi vì người ta công kích trước.

Về phần Đặng Ngưng trả thù lao gì, quý trọng hay kém cỏi, hắn cũng không quan tâm.

Nào ngờ nghe Dương Khai nói thế, Đặng Ngưng mừng rỡ, suy nghĩ cẩn thận, một lát sau liền trầm giọng nói: - Bí thuật Ma Huyết Ti, không biết bằng hữu có hứng thú không!

- Đặng Ngưng! Dương Khai chưa đáp, Diệp Dương Vinh đã như điên lên gào thét, vẻ mặt tràn đầy không tin nổi. - Ngươi dám truyền bí thuật trong giáo ra ngoài! Ngươi có biết nếu để các trưởng lão biết ngươi dám làm thế, sẽ có kết cục gì?

Đặng Ngưng quay đầu lại, nhìn hắn cười âm lãnh: - Đơn giản là rút hồn luyện phách mà thôi, có gì kinh ngạc?

Biểu tình liên tục không quan tâm của hắn, cũng làm Diệp Dương Vinh nghẹn lời.

Đặng Ngưng lại lắc đầu, cười giễu nói: - Nói lại, chỉ cần Diệp sư huynh ngươi chết ở chỗ này, lại có ai biết ta truyền ra ngoài bí thuật của bổn giáo?

Sắc mặt Diệp Dương Vinh tái nhợt, thế mới biết Đặng Ngưng hận mình đến cỡ nào, không tiếc làm trái cấm lệnh Ma Huyết Giáo, dùng bí thuật Ma Huyết Ti dẫn dụ người kia ra tay. Nếu như đối phương thật đồng ý, hắn sẽ không còn đường sống nào, trong lòng xoay chuyển nhanh chóng, vội nói với Dương Khai: - Vị bằng hữu, ngươi đừng dễ tin lời Đặng Ngưng. Bí thuật Ma Huyết Ti của bổn giáo dù uy lực vô cùng, không phải đệ tử hạch tâm không được tu luyện, nhưng dù sao ngươi không có tu luyện công pháp Ma Huyết Giáo, bí thuật Ma Huyết Ti đó vô dùng với ngươi. Còn phải nói, ngươi có được loại bí thuật này, cao tầng bổn giáo tuyệt đối sẽ không mặc kệ. Một khi tin tức tiết lộ, đến lúc đó ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa, chết là cái chắc!

Vừa nói, trong đầu Diệp Dương Vinh chợt lóe lên, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt càng thêm tái nhợt, run rẩy nhìn Đặng Ngưng: - Thì ra ngươi có chủ ý quỷ quái này!

Đặng Ngưng cười hắc hắc, thấy Diệp Dương Vinh rốt cuộc hiểu được, cũng không che giấu nữa, mà nhìn Dương Khai, nói: - Bằng hữu, ta không biết tên họ ngươi, cũng không biết xuất thân của ngươi, nhưng hiện tại chỉ cần giết người này, ta để lộ ra bí thuật Ma Huyết Ti thì đương nhiên ngươi cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng đối với ta cũng thế. Một khi chuyện bại lộ, ta sẽ chỉ thừa nhận hành hạ thảm hại hơn ngươi ngàn vạn lần, cho nên ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi, bằng hữu có thể yên tâm ra tay rồi chứ?

Đặng Ngưng lòng dạ linh hoạt, như đã sớm nhìn ra Dương Khai có ác ý muốn diệt hết bọn họ, cho nên mới dùng bí thuật Ma Huyết Ti trói buộc bản thân cùng với Dương Khai.

Chỉ cần Dương Khai đồng ý, vậy hắn sẽ không thể bán đứng Dương Khai, bởi vì bán đứng Dương Khai thì chẳng khác nào mình cũng chịu chết. Đây cũng là biến tướng tỏ ý tốt, về phần bí thuật Ma Huyết Ti có ích gì cho Dương Khai hay không, hắn làm sao không tính toán điểm này?

Thấy Dương Khai trầm ngâm, Đặng Ngưng hạ quyết tâm, lại tăng thêm giá, nói: - Bằng hữu nếu còn không vừa lòng, tôi có thể...

- Không cần, bí thuật Ma Huyết Ti là được rồi. Dương Khai cắt lời hắn, hắn cũng nhìn thấu dụng ý của Đặng Ngưng, chẳng qua hắn không quan tâm chút thủ đoạn nhỏ này, Đặng Ngưng được ăn cả ngã về không, hắn cũng không có ý gì.

Thấy Dương Khai gật đầu đồng ý, Diệp Dương Vinh liền mặt xám như tro tàn, Đặng Ngưng lại mừng rỡ không thôi.

- Ngươi ra tay đi. Bỗng nhiên Dương Khai nhàn nhạt nhìn sang Đặng Ngưng, nói.

Đặng Ngưng ngẩn ra, còn tưởng Dương Khai sẽ hỗ trợ bên cạnh, cũng không hỏi nhiều, vừa xoay mình, khí huyết điên cuồng vọt lên, huyết quang phóng ra, sau đó cắn chót lưỡi, phun ra ngụm máu, sương máu như vật sống, vặn vẹo biến đổi nhanh chóng hóa thành cây mâu ngắn. Đặng Ngưng một tay cầm lấy cây mâu, lóe lên vọt tới trước Diệp Dương Vinh, sắc mặt dữ tợn đâm tới.

Khiến hắn khiếp sợ, là rõ ràng thấy Diệp Dương Vinh sẽ tránh né, nhưng cố tình không biết vì sao mà trên mặt sư huynh hắn hiện ra thần sắc đau đớn, thánh nguyên ngừng trệ, thân mình cứng đờ không nhúc nhích.

Mũi mâu của hắn liền thoải mái xuyên qua trái tim của đối phương, xuyên qua bên kia.

Máu tươi bắn ra, Diệp Dương Vinh toát ra hoảng sợ, tay cầm lấy cây mâu, như muốn rút khỏi người mình, nhưng sức lực toàn thân nhanh chóng trôi đi, nháy mắt mất hết sức sống.

Đặng Ngưng lại ngây người, thẳng đến khi thi thể Diệp Dương Vinh rơi khỏi không trung, đập xuống mặt đất phát ra tiếng, mới đánh thức được hắn.

Hắn có thể khẳng định, sư huynh đối mặt một chiêu của hắn, sở dĩ không thể chống trả, nhất định là vì thanh niên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh kia giở trò gì.

Đối phương có bản lĩnh như thế?

Đặng Ngưng tự nhận mình cũng không phải quá yếu, nhưng ngay cả người ta giở trò khi nào, làm thế nào cũng không rõ, liền hồ đồ thắng được trận này. Như vậy chẳng phải nếu đối phương muốn xuống tay với mình, chỉ nháy mắt là có thể diệt được mình?

Nghĩ vậy, cả người Đặng Ngưng toát đổ mồ hôi lạnh, không khỏi chột dạ.

Lúc thấy Dương Khai giết An Chí Dụng, hắn liền hiểu đối phương có thể là tinh anh thế lực nào nào đó, nhưng đến lúc này, hắn mới hiểu được đối phương quả thật là yêu nghiệt.

Các ý niệm xẹt qua trong lòng, một lát sau, Đặng Ngưng xoay người, sắc mặt bình tĩnh như thường, chỉ có sâu trong mắt toát ra hết sức kiêng kỵ, cười lớn đáp xuống, chủ động tới trước mặt Dương Khai, chắp tay nói: - Bằng hữu, cám ơn, gặp được ngươi trong Lưu Viêm Sa Địa, tôi đã cảm thấy ngươi không tầm thường, bây giờ thấy quả nhiên là vậy!

Dương Khai nhàn nhạt gật đầu, không nói gì.

Không nhìn ra Dương Khai vui buồn, trong lòng Đặng Ngưng cũng tính toán, không biết tính tình người này ra sao, sợ mình sơ sẩy nói gì làm đối phương không vui. Đang gấp gáp, bỗng nhớ tới ước định, vội mở nhẫn không gian lấy ra bí điển chế bằng da thú, hết sức khách khí hai tay dâng lên: - Trên này ghi lại bí thuật Ma Huyết Ti của bổn giáo, nhưng công lao của tại hạ còn thấp, không có được bí thuật hoàn chỉnh, chỉ có nửa bộ đầu, hơn nữa còn là sao chép lại, không phải nguyên bản, nhưng mà không hề khác với nguyên bản...

Vừa nói, Đặng Ngưng cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Khai.

Dù sao hiện tại hắn đang trả thù lao, không giống với ước định, cho nên vẫn có chút lo lắng.

Dương Khai nhìn hắn, lẳng lẽ không nói gì thu hồi bí điển, cũng không nhìn tới, liền ném vào trong nhẫn không gian. Đối với hắn, một nửa bí thuật Ma Huyết Ti cũng không khác gì hoàn chỉnh, dù sao hắn cũng thật không có ý tu luyện thứ này, cho nên cũng không để ý Đặng Ngưng có che giấu.

Thấy Dương Khai thu hồi bí điển, hơn nữa không có ý truy cứu, Đặng Ngưng thế mới thở phào.

- Trong Ma Huyết Giáo các ngươi cho phép đệ tử trong giáo sao chép loại bí thuật này? Dương Khai như cười như không hỏi Đặng Ngưng.

Đặng Ngưng cười hắc hắc: - Tự nhiên là không cho phép, nhưng mà từ nhỏ ta đã gặp là không quên được, cho nên... bằng hữu cũng hiểu...

Dương Khai bừng tỉnh, lộ ra vẻ hiểu được.

- Còn chưa thỉnh giáo tên họ bằng hữu? Đặng Ngưng nghiêm mặt, ngưng trọng hỏi.

Dương Khai nhíu mày, vẫn báo ra tên mình.

Đặng Ngưng gật đầu nói: - Tại hạ Đặng Ngưng đệ tử Ma Huyết Giáo, có lẽ Dương huynh cũng biết. Ừm, Dương huynh cứ yên tâm, chuyện xảy ra nơi này, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết được. Nếu không Đặng mỗ sẽ gặp tâm ma cắn trả, trọn đời không thể thăng cấp Phản Hư Cảnh!

Nghe hắn phát ra thề độc, Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn, lời thề này dù thuận miệng nói, nhưng nếu hắn không tuân thủ, sâu trong đáy lòng sẽ sinh ra một tầng chướng ngại, nói không chừng sẽ phát tác tâm ma lúc đột phá cảnh giới.

Cho nên có thể tin tưởng được.

- Ta không lo, nhưng mà ngươi.... ở đây chết hai đồng môn, chỉ sợ là có rắc rối chứ?

Dương Khai liếc hai thi thể kia.

Đặng Ngưng nghe vậy, sắc mặt hết sức kinh ngạc, kỳ quái nhìn Dương Khai, sau đó thử hỏi: - Dương huynh lần đầu tiên nghe nói tới Ma Huyết Giáo chúng ta?

- Có ý gì? Dương Khai nhíu mày.

Đặng Ngưng cũng không dám cố ra vẻ thần bí, vội nói: - Xem ra Dương huynh thật sự lần đầu nghe nói Ma Huyết Giáo chúng ta, vậy thì khó trách. Dương huynh yên tâm, bên này chết hai đồng môn cũng không có gì quá lắm, trong Ma Huyết Giáo chúng ta không cấm tự giết lẫn nhau, thậm chí còn khích lệ, hơn nữa bổn giáo rất đông đệ tử, chết mấy người cũng không có gì.

Dương Khai nghe mà con mắt muốn lọt ra.

Quả nhiên thiên hạ rộng lớn, không gì không có, còn có loại tông môn bạc tình bạc nghĩa như thế? Hơn nữa vẫn còn kéo dài đến nay, thật là không thể tin được.

Đặng Ngưng lại như mở máy, nói liên tục: - Bổn giáo cơ bản cứ 5 năm một hồi rối loạn nhỏ, 10 năm một lần đại loạn. Mỗi lần phân tranh, trong giáo đều là máu chảy thành sông, sẽ chết không ít người, điểm này rất nổi danh khắp U Ám Tinh.

- Vậy sao các ngươi còn không diệt môn? Dương Khai kỳ quái hỏi.

- Dương huynh nói đùa...

Khóe miệng Đặng Ngưng co rút. - Bởi vì công pháp của bổn giáo chính là khuyến khích giết chóc nhiều hơn, hơn nữa sau khi nội đấu, có thể làm thực lực của người còn sống tăng mạnh. Sau mỗi lần nội loạn, bổn giáo đều có vô số đệ tử đột phá trói buộc, thăng cấp cảnh giới tiếp theo, cho nên chuyện diệt môn quả thật không có xảy ra.

Hắn cười rất miễn cưỡng, kiên nhẫn giải thích.

Dương Khai nghe mà đầu óc mơ hồ, cũng lười tìm hiểu kỹ, mà hỏi: - Nói vậy, chỗ này là địa bàn Ma Huyết Giáo các ngươi?

- Phải!

- Vậy rất xa Thiên Vận Thành?

- Thiên Vận Thành? Đặng Ngưng nghe vậy cả kinh, sau đó bừng hiểu ra: - Thì ra Dương huynh là đệ tử Ảnh Nguyệt Điện! Khó trách thủ đoạn cao như thế, tại hạ bội phục bội phục!
Advertisement
';
Advertisement