Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhưng một khi bí bảo có khí linh, uy lực mà nó phát huy sẽ tăng lên vài cấp.

Nguyên nhân là như vậy, cho nên có chút võ giả là thiên tài tuyệt thế đã nghĩ ra thủ đoạn dùng tinh hồn yêu thú để tạo khí linh. Sau khi săn giết yêu thú, dùng bí pháp rút tinh hồn ra khỏi thân thể, phong ấn ở trong bí bảo, lại tốn một thời gian tế luyện là có thể khiến bí bảo sinh ra khí linh.

Thủ đoạn này tàn nhẫn vô cùng, quá trình tế luyện cũng cực kỳ tàn ác, tinh hồn yêu thú bị phong ấn vào bí bảo trong quá trình tế luyện sẽ gặp phải sự giày vò khó có thể tưởng tượng. Cho nên một khi thành công, bí bảo kia sẽ tà ác tới cực điểm. Nhưng loại khí linh này so với khí linh chính thống vẫn có chênh lệch lớn, tuy có thể tăng lên uy năng của bí bảo, lại không đến mức kinh khủng như vậy.

Xác xuất thành công cũng rất thấp, thời gian tiêu hao không ngắn. Vì vậy ngoại trừ những người tu luyện tà công bí thuật rất kiên nhẫn thì không có ai dùng cách này để chế tạo khí linh, mà những bí thuật này cũng hiếm có người hiểu rõ.

Khí linh lần này Dương Khai đụng phải thật sự tồn tại, không phải khí linh tà ác do người chế tạo ra. Nó hoàn toàn không có khí tức tà ác, rõ ràng là ra đời từ Luyện khí lô do cơ duyên mà thôi.

Mặc dù Luyện khí lô không phải bí bảo dùng để chiến đấu, nhưng cấp bậc của nó không thấp, uy thế mà khí linh kia phát ra nhất thời làm Dương Khai sợ hết hồn hết vía.

Thấy nó đánh về phía mình, trước mặt Dương Khai chỉ còn một màn lửa đỏ, dường như cả thạch thất đều tràn đầy hỏa linh khí vô cùng tinh khiết, cũng không thấy được vật khác nữa.

Chỉ mong nó mới sinh ra không bao lâu, vẫn chưa mở ra linh trí. Dương Khai cầu nguyện.

Hắn vừa lui lại vừa sử dụng cái khiên màu tím, thánh nguyên điên cuồng rót vào trong, một trận bão cát dữ dội bỗng xuất hiện, quay quanh Dương Khai, che chở cho hắn.

Nhưng khi bão cát vừa xuất hiện, con chim lửa đỏ thẫm kia liền tung cánh tạo thành từng đợt gió, công kích như đao lửa ẩn náu trong đó, chỉ trong một giây đã phá vỡ vòng bảo hộ của bão cát.

Gió trợ cho thế lửa. Lửa mượn uy của gió. Khí thế của con chim lửa ngập trời, hơi thở của Dương Khai bị kìm hãm, thầm nghĩ không ổn, trên tay nháy mắt xuất hiện một thanh trường kiếm Ma diệm. Mũi kiếm đen như mực chém ra, khí thế kinh người.

Choang choang choang...

Tiếng vang dữ dội truyền đến. Từng đao lửa đỏ va chạm với mũi kiếm, hai bên cùng hủy diệt. Nhưng đao lửa kia lại liên miên không dứt, dù mũi kiếm Dương Khai thi triển ra không ít, cũng vẫn không tiêu diệt được toàn bộ.

Chỉ một kích của con chim lửa đỏ này lại có uy lực lớn đến khó tin!

Dương Khai phất tay một cái, Bách Nhạc Đồ xuất hiện, hình ảnh của từng ngọn núi từ trong đó hiện lên, bay về phía đao lửa.

Trong mắt của con chim lửa đỏ toát ra vẻ khinh thường và đùa cợt. Nó vung hai cánh, đao lửa còn chưa bị phá hủy biến thành từng con rắn lửa, vòng qua ngọn núi của Bách Nhạc Đồ, tiến thẳng về phía Dương Khai.

Sau khi thấy ánh mắt khôn lanh của nó, trong lòng Dương Khai hốt hoảng, âm thầm kêu khổ.

Khí linh này không những có thần trí, hơn nữa thần trí còn không thấp, nếu không sao nó sẽ lộ ra biểu cảm như thế?

Huống chi, nếu nó sinh ra từ Luyện khí lô, vậy nó sẽ tinh thông pháp tắc và thần thông của hỏa hệ, đấu với nó ở trong thạch thất hẹp này hoàn toàn không phải hành động sáng suốt.

Dương Khai bắt đầu có ý thối lui.

Khi một quả cầu lửa màu đen bị đánh ra ngoài, Dương Khai đồng thời sử dụng thần niệm thi triển ra Khống Nguyên Thuật, cũng biến thành một công kích hình rắn lửa, bay về phía con chim lửa kia.

Hai con rắn nhanh chóng đụng vào nhau, một đỏ một đen, không ngừng cắn nuốt đối phương, lại có vẻ đang giằng co căng thẳng.

Nhân cơ hội này, Dương Khai liền thoát ra lui về sau, hắn không muốn chiến đấu với một con khí linh ở chỗ này.

Nào biết tâm tư của con chim lửa kia lại linh hoạt như vậy, vừa thấy động tác của Dương Khai liền biết hắn muốn làm gì. Nó nghiêng đầu, phun ra một quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt, trong quả cầu lửa này tích chứa linh khí hỏa hệ cuồng bạo hung mãnh. Dương Khai thấy vậy lại càng hoảng sợ.

Nếu như bị vật này đánh trúng, mình không chết cũng bị thương nặng. Hắn vội vàng tránh về phía bên cạnh.

Con chim kia như sớm biết Dương Khai sẽ có loại phản ứng này, vẻ mỉa mai trong mắt càng rõ ràng. Quả cầu lửa vọt vào cửa thông đạo nơi Dương Khai đi vào, ầm ầm nổ tung. Thế nhưng linh khí hỏa hệ vẫn chưa tiêu tán, ngược lại biến thành một quầng sáng đỏ tươi, bịt kín lối đi.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

Con chim lửa này muốn vây hắn ở đây, không hề có ý thả hắn đi.

Nếu là bình thường, một tầng trở ngại đơn giản như vậy sẽ không ngăn được Dương Khai, chỉ cần tốn sức một chút là có thể đột phá. Nhưng trước mặt có một con khí linh nhìn chằm chằm, Dương Khai nào có thời gian phá vỡ quầng sáng màu đỏ kia.

Một khi làm như vậy, chỉ làm cho khí linh có cơ hội.

- Con chim ngu ngốc, chính mày tìm đường chết! Vẻ mặt Dương Khai hung ác, cũng không muốn rút lui. Ma diệm ngoài cơ thể cuồn cuộn không ngừng, cả người giống như một quả cầu lửa đen kịt đang thiêu đốt hừng hực. Màu đen nhánh kia như có thể đốt cháy hết thảy, dường như ngay cả tầm mắt cũng có thể bị đốt cháy. Bất kỳ kẻ nào vào lúc này cũng không thấy rõ khuôn mặt chân thật của Dương Khai.

Thấy Dương Khai tức giận, vẻ mỉa mai của con chim lửa kia biến mất. Dường như nó cũng hiểu rõ mình làm một chuyện không tốt, người trước mặt không phải là quả hồng mềm, ép bức hắn ở lại không phải hành động sáng suốt.

Có điều nó chỉ là một con khí linh, tuy thần trí mở ra không nhưng cũng không suy tính nhiều lắm. Nó rít lên một tiếng, vô hình đánh sâu vào xé rách phòng ngự thức hải của Dương Khai, tiến vào thần hồn của hắn.

Trong thức hải là một khung cảnh hỗn loạn như dời sông lấp bể. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đè nén dị trạng của thức hải. Hai tay vung lên, bóng đen bao trùm cả thạch thất, từng luồng Ma diệm biến thành năng lượng cuồn cuộn trào ra từ cơ thể Dương Khai, nhanh chóng chiếm cứ nửa không gian, đứng ngang hành với hỏa linh khí tinh thuần của chim lửa.

Tình hình bên trong thạch thất trở nên cực cổ quái, gần lối vào là một nửa đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, mà một nửa kia thì đỏ bừng nóng rực, như biển lửa sôi trào.

Hai loại năng lượng dưới sự thúc giục của Dương Khai và chim lửa đỏ thẫm đối chọi dữ dội với nhau.

Cả gian thạch thất trong phút chốc đất rung núi chuyển, năng lượng va chạm rồi bắn ra bốn phương tám hướng, chỗ vách đá lóe lên ánh sáng của cấm chế, chặn lại những ảnh hưởng này.

May mà đây là chỗ cho luyện khí sư xuất sắc nhất đại tông môn kia, đã được bố trí từng tầng cấm chế, nếu không thạch thất như vậy sẽ sụp đổ dưới màn tranh đấu của Dương Khai và khí linh.

Mũi nhọn màu đen và ánh đỏ giằng co, hai bên không lùi lại chút nào, dần dần tan rã.

Sắc mặt Dương Khai nghiêm túc, thân thể đẹp đẽ của chim lửa không ngừng vặn vẹo, tiếng rít phát ra liên tục, không có vẻ thoải mái như lúc trước.

Va chạm trong khoảng một nén nhang, thạch thất lại khôi phục dáng vẻ ban đầu. Dương Khai và khí linh đứng xa nhìn nhau, tất cả đều đánh ra chân hỏa, một hồi cứng đối cứng vừa rồi ai cũng không làm gì được ai.

Dương Khai không ngờ rằng chỉ là một con khí linh lại có thể đánh ngang tay với hắn. Sức chiến đấu của mình, hắn so với bất cứ ai đều rõ ràng. Cho nên lúc đụng phải cường giả Phản Hư nhất tầng cảnh, chỉ cần đối phương hơi sơ suất, Dương Khai cũng có thể đánh trọng thương, về phần giết chết được hay không, vậy phải xem thủ đoạn của đối phương.

Nhưng con khí linh này lại không thua hắn một chút nào.

Đây vẫn chỉ là một con khí linh không có chủ nhân, không phát huy được toàn bộ uy lực của khí linh, nếu như có người khống chế, chính hắn cũng không là đối thủ.

Bởi vì khí linh đều không phải thực thể, khí linh tồn tại, cũng chỉ tăng cường uy năng của bí bảo.

Hắn tranh đấu khổ cực như thế, chỉ là đang giao thủ với cái bóng của bí bảo kia, nếu như...

Khi nghĩ vậy, sắc mặt Dương Khai bỗng biến đổi, biểu cảm nghiêm túc hơn rất nhiều, không chút nghĩ ngợi, trên trăm mặt Hạo Thiên Thuẫn bỗng xuất hiện trong nháy mắt, đồng thời hắn cũng sử dụng cái khiên màu tím.

Bởi vì vẻ điên cuồng dị thường của con khí linh kia, Luyện khí lô vốn đặt ở giữa thạch thất cũng vì sự điên cuồng của nó mà bị ảnh hưởng. Ngay sau đó, Luyện khí lô bay tới giữa không trung, xoay tròn bắn ra những ngọn lửa chui vào thân thể của con chim.

Trong phút chốc, khí thế của chim lửa tăng vọt, cảm giác nguy cơ bỗng xuất hiện.

Dương Khai biến sắc, la thất thanh: - Thế!

Một con khí linh không ngờ cũng biết vận dụng lực lượng của Thế mà chỉ cường giả Phản Hư Cảnh mới có thể lĩnh ngộ.

Không phải Tiền Thông đã nói, trong Lưu Viêm Sa Địa, vốn không hề tồn tại thế ư? Một khi có võ giả lĩnh ngộ được lực lượng của Thế đi vào, sẽ bị tiêu diệt trong chớp mắt. Chính vì nguyên nhân này, cho nên cường giả Phản Hư Cảnh không thể đi vào Lưu Viêm Sa Địa, những lần trước cấm địa này mở ra, đều chỉ có võ giả Thánh Vương Cảnh đi vào.

Con chim này lại vận dụng lực lượng của Thế mà không có việc gì cả.

Nhưng Dương Khai rất nhanh phát hiện chỗ không đúng, lực lượng này tuy tương tự với Thế, nhưng không phải là Thế, mà là con chim lửa thúc giục hỏa linh khí nồng đậm trong thạch thất, mượn linh khí thiên địa để sử dụng.

Không hổ là khí linh hỏa hệ, quả nhiên trời sinh đã tinh thông pháp tắc thiên địa. Dương Khai thầm kinh hãi.

Đây là lần thứ hai Dương Khai rơi vào loại lực lượng tương tự này, lần trước là ở ngoài hang động Long Huyệt Sơn, giao thủ với một cường giả Phản Hư Cảnh bên cạnh Tạ Hoằng Văn.

Nhưng Thế của đối phương so với con chim trước mắt đúng là không chịu nổi một kích. Lần trước bị người kia dùng Thế bao phủ, tuy hành động của Dương Khai bị kiềm chế, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng thời khắc này Dương Khai lại thấy cả người vô cùng nặng nề, xương cốt phát ra tiếng răng rắc vì lệch khỏi vị trí. Người hắn lảo đảo sắp ngã, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng khó khăn vô cùng.

Bốn phía như có một tầng trói buộc vô hình, biến thành xiềng xích, trói chặt hắn tại chỗ, khiến hắn không thể động đậy.

Thậm chí ngay cả thần thức và thánh nguyên cũng bị đè ép ở trong thức hải và thân thể, không thể sử dụng mảy may.
Advertisement
';
Advertisement