Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhưng tài liệu luyện khí thì hắn thu gom được rất nhiều.

Mấy trăm gian thạch thất, đều không phải toàn bộ trống không như gian thạch thất đầu tiên mà Dương Khai dò xét. Có thạch thất còn chất đống không ít vật liệu dùng để luyện khí, những tài liệu này đa số đều là các loại khoáng thạch, cũng có một vài thứ kỳ lạ cổ quái, đều là loại có thể bảo tồn lâu dài mà không bị hư hại.

Số lượng thật sự không ít.

Mấy trăm gian thạch thất, cho dù chỉ có một phần mười trong đó có thứ để Dương Khai thu nhặt, cũng không thể khinh thường.

Dương Khai không hài lòng, đó là bởi vì thu hoạch không như mong muốn, không phong phú như hắn tưởng tượng.

Nhưng dò xét suốt đoạn đường này, Dương Khai lại phát hiện một chuyện làm hắn cảm thấy hứng thú, đó là càng đi sâu xuống, hỏa linh khí tụ tập trong những vách động kia càng nồng đậm, càng tinh thuần.

Điểm này rất dễ hiểu, trong Địa Phế Hỏa Trì, hiển nhiên là càng đi xuống, càng đến gần căn nguyên của hỏa trì. Đến khi hắn bắt đầu luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, vậy thì phải tìm vách động ở phía dưới mới được.

Hai ngày sau, Dương Khai đã xâm nhập tới chỗ sâu nhất của Địa Phế Hỏa Trì, ở vị trí sâu nhất này, cũng chỉ còn dư lại hai vách động không bị dò xét.

Vị trí kiến tạo của hai vách động này rất sâu, có vẻ là cho luyện khí sư xuất sắc nhất tông môn sử dụng, một trái một phải, cách nhau không xa. Cửa động thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ kỳ lạ gì, nhưng từ khi Dương Khai thấy được những gì ở trong vách động, liền biết nếu không đi vào tìm kỹ, sẽ vĩnh viễn không thể biết được trong đó có tồn tại thứ gì hay không.

Hi vọng sẽ phát hiện được chút ít, Dương Khai thầm nghĩ. Chọn vách động bên trái, thoắt một cái, người hắn đã như mũi tên rời cung vọt tới vách động kia.

Ngay sau đó, Dương Khai liền xuất hiện trong thông đạo của vách động, sau khi đứng vững vàng, bước chân không ngừng tiếp tục đi sâu vào.

Vách động này lại có vẻ sâu tới mấy trăm trượng. Dương Khai đi một hồi lâu cũng không tới chỗ cuối, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đồng thời càng thêm mong đợi. Quả nhiên là vách động luyện khí sư xuất sắc nhất tông môn sử dụng, độ sâu kiến tạo cũng không bình thường, không biết bên trong có thứ tốt gì hay không.

Lại đi thêm trăm trượng, phía trước bỗng truyền đến bạch quang óng ánh, tia sáng êm dịu, không chói mắt mà thậm chí còn có công hiệu an thần. Khi Dương Khai thấy nó, liền có cảm giác cả người thả lỏng, vô cùng thích ý.

Tốc độ tăng thêm mấy lần, Dương Khai nhanh chóng đi tới một thạch thất vô cùng lớn.

Thạch thất này lớn hơn mười mấy lần những gian thạch thất mà hai ngày nay hắn dò xét, cao tới mấy chục trượng, cũng không biết dùng biện pháp kỳ diệu gì mà thạch thất ở dưới đất mấy vạn trượng này lại có không khí tràn đầy, không hề có cảm giác khó thở nào. Chỉ bằng điểm này, những gian thạch thất khác đều không thể sánh được.

Những thạch thất khác ít nhiều đều khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Mà bốn phía thạch thất được tô điểm bởi tám quả cầu lớn bằng nắm tay. Bạch quang óng ánh chính là do tám quả cầu này phát ra, chỗ tia sáng đi qua đều nổi lên công hiệu an thần kì diệu.

Chân mày Dương Khai cau lại, ánh mắt quét về phía tám quả cầu kia rồi chú ý tới cả thạch thất.

Nhưng chờ hắn dò xét xong gian thạch thất này, tâm tình vốn mong đợi nay trở nên mất mát vô cùng, không khỏi thở dài một cái. Thạch thất này được kiến tạo rộng rãi như vậy, không khí dồi dào, hắn còn tưởng bên trong khẳng định có thứ tốt.

Ai mà ngờ được, thạch thất này cũng giống như những thạch thất khác, ngoại trừ ở giữa có một Luyện khí lô lớn, không có một vật nào cả.

Trận pháp trong thạch thất còn đang xoay chuyển, rút lấy phần hỏa lực tinh thuần nhất từ Địa Phế Hỏa Trì, nung nóng lô đỉnh này trong mấy vạn năm, cho tới bây giờ cũng không ngừng nghỉ.

Khi nhìn về phía Luyện khí lô này, ánh mắt Dương Khai bỗng sáng ngời, toét miệng cười.

Hắn phát hiện, Luyện khí lô này không hề hư hại gì, được bảo tồn hoàn chỉnh!

Trước đó hắn phát hiện vài trăm cái Luyện khí lô trong thạch thất, nhưng những Luyện khí lô kia dù cấp bậc rất cao, chất lượng rất tốt, sau khi bị nung nóng mấy vạn năm, đều đã hỏng hết.

Trong đó thậm chí có không ít lô đỉnh cấp Hư Vương, điều này khiến Dương Khai rất đau lòng.

Mà bây giờ, hắn lại phát hiện một Luyện khí lô còn hoàn chỉnh ở chỗ này, bất kể là do cơ duyên xảo hợp hay là gì khác, phẩm chất của Luyện khí lô này tuyệt đối không thấp, nhất định là bí bảo cấp Hư Vương.

Cũng chỉ có Luyện khí lô cấp bậc này mới có thể được bảo tồn.

Dương Khai mừng rỡ, đồng thời vội vàng tìm chỗ khống chế trận pháp bên trong thạch thất.

Khác với những thạch thất chỉ có một thạch đôn để khống chế trận pháp, bên trong gian thạch thất này tổng cộng có bốn thạch đôn, điều này làm Dương Khai tốn sức một phen mới hoàn toàn ngừng lại được cả trận pháp.

Hắn chưa từng tu luyện công pháp thuộc tính băng hàn, cũng không có bí bảo thuộc tính này, đành phải đợi nhiệt độ trong Luyện khí lô từ từ phát tán.

Khoảng một ngày sau, tia sáng đỏ ngầu trên Luyện khí lô mới dần tắt đi, tuy nhìn vẫn có vẻ nóng rực vô cùng, nhưng thực lực của Dương Khai không yếu, hắn cũng không có gì phải sợ.

Nhanh chóng đi tới trước Luyện khí lô, thần niệm thả ra dò xét một phen, phát hiện quả như mình phỏng đoán, Luyện khí lô này đúng là cấp Hư Vương. Nhưng chỉ là cấp bậc như vậy, hiện tại hắn còn không đoán ra được, có phải là dưới cấp Hư Vương trung phẩm hay không. Cả Luyện khí lô cao tới trăm trượng, cũng là kiểu dáng ba chân hai quai, khác với Luyện khí lô trước đó mà Dương Khai thấy chính là phía trên nó không khắc hình long phượng mà là hình một con chim kỳ lạ.

Dương Khai nhìn quanh Luyện khí lô, phát hiện mình không biết loại chim này. Nó có vẻ giống phượng hoàng, rồi lại hơi giống hạc, mỏ chim dài, hai móng vô cùng sắc bén, có ba chiếc lông đuôi rất dài, thân thể gọn gàng đẹp đẽ. Điêu khắc lông chim trông sống động như thật, dường như nó sắp bay ra khỏi Luyện khí lô.

Quan sát nó kỹ càng, Dương Khai nhớ lại điển tịch từng đọc trong Tông Ngạo, suy nghĩ xem con chim này là yêu thú gì. Sắc mặt hắn chợt biến đối, híp mắt nhìn vào đôi mắt của con chim kia.

Vào khoảnh khắc vừa rồi, Dương Khai lại có cảm giác đang bị đối phương theo dõi.

Nhưng chờ hắn cẩn thận quan sát, phát hiện con chim này giống y như cũ, không hề có sự sống, điều này làm hắn ngạc nhiên vô cùng.

Nhưng có một dấu hiệu như vậy, Dương Khai không dám lơ là, ai biết Luyện khí lô này có gì cổ quái hay không. Hắn không ngừng thả ra thần niệm, cẩn thận dò xét bên trong Luyện khí lô, xác định bên trong ngoại trừ có một bãi vật liệu bị cháy, không có vật gì khác, lúc này mới yên lòng.

Luyện khí lô này là đồ tốt, tuyệt đối không thể bỏ qua. Hắn chưa từng dùng loại lô đỉnh lớn thế này để luyện đan, từ khi thánh nguyên trong cơ thể bị chuyển hóa thành Ma diệm, Dương Khai đã không sử dụng thánh nguyên nữa, mà sử dụng lực lượng thần thức chi hỏa.

Nhưng vật này có thể mang về cho Dương Viêm sử dụng, tuy nàng có Thạch Khổi trợ giúp, rèn luyện vật liệu không cần quan tâm. Nhưng bước cuối cùng luyện chế bí bảo, tạo hình và khắc dấu pháp trận, cũng cần dùng tới Luyện khí lô.

Dương Viêm giúp hắn không ít, mấy ngày nay lại tận tâm tận lực bố trí trận pháp, luyện chế bí bảo cho hắn. Hai người đồng thời chia sẻ bí mật được hưởng Thạch Khổi Và Không Linh Tinh, cho nên dù Luyện khí lô trước mặt là bí bảo cấp Hư Vương, Dương Khai cũng sẽ không keo kiệt đưa ra.

Quyết định như vậy, Dương Khai liền thả ra thần niệm, định thu Luyện khí lô to lớn này vào trong nhẫn không gian.

Đúng lúc này bỗng có dị biến, bốn phía của Luyện khí lô vốn đã lạnh bỗng nổi lên từng ngọn lửa kinh người, ngọn lửa kia có xu hướng cháy lan ra, điên cuồng đốt cháy về phía thần thức của Dương Khai.

Dương Khai kinh hãi, vội vàng thu hồi thần niệm. Cứ như vậy, thần niệm hắn thả ra lập tức bị thiêu hủy hơn nửa.

Sắc mặt tái nhợt, trong lòng Dương Khai hoảng hốt.

Thần thức của hắn có sự thần kỳ của thần thức chi hỏa, chính nó vô cùng nóng rực. Cho dù trước khi phát hiện Địa Phế Hỏa Trì, với sự nóng bức của tầng thứ năm cũng không thể phá hủy thần niệm của hắn nhanh chóng đến thế. Nhưng ngọn lửa phát ra từ trong lô đỉnh này lại có uy năng như vậy, chẳng phải là nói, ngọn lửa kia kinh khủng gấp vô số lần độ cực nóng ở tầng thứ năm?

Hơn nữa, ngọn lửa kia có vẻ khôn lanh, sau khi đánh lui thần niệm của Dương Khai lại biến mất nhanh chóng. Dường như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác, chưa từng xảy ra.

Dương Khai hiển nhiên biết không phải là ảo giác, thần niệm của mình bị tổn thất nhiều như vậy, đầu đau như sắp nứt ra, sao có thể là ảo giác chứ?

Không đợi hắn nghĩ rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, con chim điêu khắc ở mặt ngoài Luyện khí lô bỗng sống lại. Nó bay ra từ Luyện khí lô, biến thành một con chim lửa đỏ thẫm đẹp đẽ vô cùng, hỏa lực kinh người bắn ra từ con chim này. Nó chỉ xoay người một cái đã bắn tới chỗ Dương Khai.

Sắc mặt Dương Khai khó coi vô cùng, kêu thất thanh: - Khí linh!

Hắn lập tức hiểu rõ tại sao ngọn lửa có linh tính như vậy, càng rõ vừa rồi bị con chim theo dõi cũng không phải là ảo giác, mà là thật sự đã xảy ra. Chỉ là đối phương không phải là thật, Dương Khai mới không phát hiện được.

Đây là một con khí linh, khí linh sinh ra từ Luyện khí lô, cũng không biết là nó vốn tồn tại, hay từ từ sinh ra qua hỏa lực Địa Phế Hỏa Trì thiêu đốt mấy vạn năm.

Nhưng nghĩ tới đây là một con khí linh bí bảo cấp Hư Vương, Dương Khai bỗng không biết làm gì.

Hắn từng chiến đấu với nhiều người, cũng gặp qua các loại các dạng bí bảo cấp bậc thấp lẫn đẳng cấp cao, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy một kiện bí bảo có khí linh hung mãnh đến thế.

Khí linh vốn thưa thớt vô cùng.

Một là điều kiện sinh ra nó rất hà khắc, hơn nữa cần có sự may mắn tột đỉnh, hai là, thời gian tiêu hao rất dài, bất kỳ một kiện bí bảo có khí linh đều trải qua ít nhất một ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn mới hình thành.
Advertisement
';
Advertisement