Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tinh Vực rộng lớn, một chiến hạm cẩn thận tránh các tinh thạch có ở khắp mọi nơi, tiến về mục tiêu của mình.

Chiến hạm không lớn, chỉ dài khoảng hai mươi trượng, là loại chiến hạm nhỏ nhất trong Tinh Vực, về đẳng cấp thì miễn cưỡng có thể xem là Thánh Vương cấp hạ phẩm. Một chiến hạm như vậy không kiên cố lắm, từ những vết lõm gồ ghề bên ngoài là có thể nhìn ra, đó là những vết tích do bị thiên thạch va chạm lúc di chuyển trong Tinh Vực.

Đổi lại là chiến hạm đẳng cấp cao khác thì chắc chắn không thể xuất hiện tình trạng như vậy.

Chiếc chiến hạm nhỏ này di chuyển trong Tinh Vực một cách cẩn thận, hình như chất đầy hàng hóa, nên tốc độ không nhanh.

Trong chiến hạm, có khoảng hơn sáu mươi võ giả tu vi cao thấp khác nhau, ai nấy làm việc của mình, có vẻ vô vị chán ngắt.

Chuyến này họ phụng mệnh đi khai thác khoáng thạch, ở lại một Khoáng tinh cả nửa năm trời, mãi đến mấy ngày trước cuối cùng mới chất đầy được chiến hạm, bèn khởi hành trở về.

Lúc đi có một trăm người, nhưng lúc về lại thiếu gần một nửa, không biết tại sao mà Khoáng tinh đó có rất nhiều tinh thú hung hãn, nhiều người đang khai thác đã bị lũ tinh thú đó giết sạch.

Có thể còn sống mà quay về, họ đã mãn nguyện lắm rồi, cũng không oán thán gì cả.

Vất vả nửa năm, mà có thể đổi lấy nhiều năm tiêu dao tự tại, họ đều rất hài lòng, chuyến này quay về sẽ được ban thưởng nhiều hơn nữa, còn có thể học những công pháp và võ kỹ cao thâm hơn, thậm chí có khả năng được sở hữu bí bảo cao cấp, ai nấy cũng đều chờ đợi chiến hạm khải hoàn trong suy nghĩ sung sướng đó.

Vũ Y là chủ quản của chiến hạm này, có tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh, ở tuổi này, tu vi như vậy đã được xem là tu chất không tầm thường ở U Ám Tinh rồi, trưởng lão trong tộc còn khẳng định, chỉ cần nàng nỗ lực tu luyện, sau này tất có khả năng chạm tới Phản Hư Cảnh.

Công lực của nàng trên chiến hạm này không phải là mạnh nhất, mạnh nhất là một vị cung phụng tùy tùng trong tộc, tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, chỉ có điều tuổi rất cao, ngoài trấn thủ chiến hạm, bảo đảm an toàn ra, những việc khác đều không quản, kể cả Vũ Y cũng không có tư cách ra lệnh cho vị này.

Những Thánh Vương Cảnh khác cũng có vài người, dù sao thì cũng là ra ngoài khai quặng, không có chút sức mạnh thì không được.

Lúc này Vũ Y đang đứng trong Động Lực thất của chiến hạm, ngắm nhìn Tinh Không lấp lánh sao qua cửa sổ trong suốt, ánh mắt đầy mong chờ.

U Ám Tinh là quê nhà của nàng, nhưng thiên địa linh khí ở Ua lại không bằng các ngôi sao tu luyện khác trong Tinh Vực, tài nguyên cằn cỗi, vật tư thiếu thốn, không có thiên tài địa bảo nào cao cấp, càng không có cường nhân lợi hại.

Ở U Ám Tinh, người có công lực cao nhất chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nghe nói đã hai nghìn tuổi rồi, già gần đất xa trời, cũng không biết hiện giờ có còn động thủ đánh nhau được không.

Hơn nữa ở Hằng La Tinh Vực, U Ám Tinh nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, từ tình trạng xung quanh có vô số ngôi sao chết là có thể thấy, muốn tìm một Khoáng tinh để khai thác quặng, phải đi mấy tháng trời mới tới nơi. Trong thời gian đó, tất cả mọi người đều lo lắng thấp thỏm, sợ sẽ gặp phải nguy hiểm quá lớn, dẫn đến thuyền lật người chết.

Chính vì hẻo lánh và cằn cỗi, nên các thế lực lớn trong Tinh Vực đều rất ít chú ý tới nơi này, thậm chí không việc ác nào mà không làm, hung tàn cực điểm như Tinh Hà Chi Tích, Di Khí Sào Huyệt cũng không đời nào chạy tới đây cướp bóc.

U Ám Tinh tuy cũng là một phần của Tinh Vực, nhưng hình như nó đã bị tách biệt, bị người đời lãng quên.

Vũ Y rất muốn đi khỏi U Ám Tinh, ra ngoài ngắm nhìn thế giới, nhân lúc mình vẫn còn trẻ, đi xem thử những điều muôn màu muôn vẻ của các ngôi sao tu luyện, nghe mấy người từng đến các ngôi sao tu luyện khác nói, bên ngoài có rất nhiều thứ không thể thấy được ở U Ám Tinh, bên ngoài có cường nhân Hư Vương Cảnh, có nhiều điều tốt đẹp khó tưởng tượng được, tốc độ tu luyện ở những ngôi sao đó cực nhanh, người bên ngoài có nhiều thánh tinh đến mức dùng không hết, đan dược cũng rất đa dạng.

Nếu so với người ở mấy ngôi sao tu luyện đó, Vũ Y thấy mình như một kẻ quê mùa chưa biết việc đời, một con dế nhũi thuần túy.

Nàng rất mong đợi ở mọi thứ bên ngoài, nhưng hiện trạng trong tộc lại trói buộc đôi cánh tự do bay lượn của nàng. Kể từ khi nàng hiểu chuyện, nàng luôn phải cống hiến sức lực cho tộc nhân của mình, chuyến này đi Khoáng tinh khai quặng, chiến hạm thường được phái đi thì mười chiếc có năm chiếc có thể trở về đã là thuận buồm xuôi gió lắm rồi, không ai dám nhận công việc này, nàng bất đắc dĩ phải chủ động đi, nhận công việc này dưới ánh mắt tán dương của đám trưởng bối trong tộc.

Họ nghĩ nàng là nữ nhân, cho dù bất cẩn chết bên ngoài cũng chẳng sao, không ảnh hưởng tới căn cơ của gia tộc, nên mới sảng khoái đồng ý như vậy.

Nếu đổi lại là nam tử dòng chính khác, thì đám trưởng bối đó nhất định sẽ không cho phép.

Một lũ thiển cận, thảo nào chỉ có thể chờ chết ở U Ám Tinh!

Nữ nhân thì làm sao?

Vũ Y khẽ hừ, tay siết chặt, trong lòng thầm thề rằng, sẽ có một ngày nàng rời khỏi U Ám Tinh, thoát khỏi cái lồng giam khiến nàng ngạt thở đó, đi tìm tự do cho riêng mình, nhìn ngắm những mảnh đất rộng lớn, đặc sắc hơn.

- Tiểu thư!

Một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh vội vàng đi tới, ánh mắt tham lam quét qua ngực và lưng nàng, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, làm như không chớp mắt.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Vũ Y quay người lại nhìn y.

- Vừa rồi ta thấy Dư Phong dẫn người chạy ra ngoài, họ đi đâu vậy?

- Vừa rồi Dư Phong đại nhân phát hiện một khoáng thạch màu đỏ như máu ở gần đây, cho là đó là thứ đáng tiền nào đó, bèn dẫn người mang nó về, nào ngờ không phải vậy.

Võ giả đó vội vàng bẩm báo.

- Hả? Vậy thì như thế nào?

Vũ Y lập tức tò mò, vừa rồi nàng đứng bên cửa sổ nhìn thấy Dư Phong dẫn vài người ngự sử Tinh Toa bay ra ngoài, quả thực đã mang thứ gì đó về, không ngờ là một khoáng thạch màu đỏ máu.

- Hay là tiểu thư đích thân đi xem thì hơn, thuộc hạ cũng không nói rõ được.

Võ giả đó gượng cười hai tiếng.

Vũ Y nhíu mày, nghĩ một lúc rồi nói:

- Đi trước dẫn đường.

Cả ngày ở trong chiến hạm, nàng sắp phát điên tới nơi rồi, nay có vài chuyện mới lạ tất sẽ khơi dậy hứng thú của nàng, có lẽ Dư Phong cũng nghĩ vậy nên mới tùy tiện rời chiến hạm, xông vào Tinh Không mang khoáng thạch đỏ đó về.

Trong một chỗ của chiến hạm, một đám đông vây quanh một tảng tinh thạch trông như con nhộng, đường kính ba trượng, màu đỏ như máu, miệng liên tục chậc chậc, tuy rất tò mò, nhưng không ai dám đến gần, ngoài người mang nó về là Dư Phong.

Dư Phong vẻ mặt khinh miệt nhìn đám người xung quanh, hừ nói:

- Bên trong chỉ là một cái xác thôi, sợ gì chứ?

Nói rồi y còn cố ý vỗ lên tinh thạch khổng lồ.

- Dư Phong, ngươi tìm được thứ gì hả?

Một bên vọng tới một giọng nói trong trẻo, nghe thấy giọng nói này, tất cả đều nghiêm mặt lại, mấy tên vẻ mặt vốn đang ất ơ đều phô bày mặt tốt nhất của mình ra, Dư Phong còn đứng thẳng người, ra vẻ thành thục đáng tin.

Đám đông tự động tác ra, Vũ Y chậm rãi bước đến, mùi hương trên người nàng lan tỏa trong căn phòng không hề lớn này, khiến họ hít lấy hít để, vẻ mặt sung sướng.

Vũ Y lắc đầu không ngừng, cả chiến hạm chỉ có mình nàng là nữ, đám nam nhân như ác lang này chắc là cô đơn khó nhịn, nàng cũng chẳng để tâm trò hề này của bọn thuộc hạ, vì bọn họ ai nấy cũng mặt dày, có khiển trách kiểu gì cũng sẽ căng mặt ra mà cười hì hì, cứ như bị khiển trách cũng vẻ vang, khiến Vũ Y cũng chẳng hơi đâu mà nổi giận.

Lâu dài rồi, nàng cũng bỏ lơ tình trạng này, càng để ý tới họ, họ lại càng làm càn.

Dư Phong thì không, y cho mấy cú đấm vào mấy tên hít ngửi khoa trương nhất, đánh họ ngã xuống đất, vẻ mặt hung hăng:

- Ai dám bất kính với tiểu thư, ta sẽ lấy mạng kẻ đó, ngoan ngoãn vào cho ta, không biết trên dưới gì hết.

Vừa nói vừa thở dốc, trông như cá chết chìm.

- Được rồi, được rồi.

Vũ Y khoát tay, đi tới trước tinh thạch như con nhộng đó nhìn thử.

- Đây chính là thứ ngươi tìm được?

- Đúng vậy thưa tiểu thư.

Dư Phong vội vàng chạy tới cạnh Vũ Y, chỉ vào tinh thạch:

- Thuộc hạ vốn tưởng là bảo bối gì, ai ngờ đến gần mới phát hiện không như mình nghĩ, hơn nữa bên trong còn có một người chết, đáng tiếc, cũng biết đã chết bao lâu rồi, thuộc hạ thấy hắn trôi dạt trong Tinh Không, tự dưng thấy không nỡ nhẫn tâm, bèn đưa hắn về, chuẩn bị đến U Ám Tinh tìm một nơi chôn cất cho hắn.

Vũ Y khẽ gật đầu:

- Có thiện niệm là tốt, thấy ngươi ngày thường nóng nảy gắt gỏng, không ngờ cũng có mặt này.

Được khen ngợi, Dư Phong ngoác rộng mồm tới tận mang tai, chẳng biết xấu hổ:

- Kỳ thực thuộc hạ chỉ trông thô lỗ thôi, chứ nội tâm rất hiền lành.

Một hồi âm thanh phỉ nhổ khinh miệt vang lên rõ rệt.

Vũ Y muốn cười, nhưng lại ngại, đưa tay che miệng, cố nín cười, đổi chủ đề:

- Ngươi chắc chắn người bên trong đã chết rồi chứ?

Dư Phong ngơ ngác:

- Đã thế này rồi chẳng lẽ còn sống được nữa hay sao?

Vũ Y quan sát kỹ người bị phong ấn trong tinh thạch màu đỏ, nhìn có vẻ tuổi không lớn, tầm ba mươi tuổi là cùng, tướng mạo cũng được, tuy không phải rất tuấn tú, nhưng khá hơn đám sứt sẹo trên chiến hạm này nhiều, cho dù nhắm nghiền mắt, cũng có một nét thần vận lạ thường toát ra từ gương mặt lạnh lùng đó.

Thần niệm thả ra, muốn xem kỹ xem có sinh cơ nào lọt ra hay không, nhưng điều khiến Vũ Y kinh ngạc là kết tinh huyết sắc đó đã ngăn cản thần thức của nàng dò la, điều này khiến nàng không khỏi ngờ vực.

- Đi mời Thường Khởi cung phụng đến, để lão nhân gia xem thử người này còn sống hay chết.

Vũ Y trầm giọng nói.

Lập tức liền có người nhận lệnh đi ra ngoài. Thường Khởi cung phụng là người mạnh nhất trong chiến hạm, Thánh Vương tam tầng cảnh, nếu không phải vì tuổi đã cao, hẳn là đã có hy vọng đột phá đến Phản Hư Cảnh, lão kiến thức sâu rộng, nói không chừng cũng biết kết tinh huyết sắc này là gì.

- Mời Thường cung phụng đến làm gì chứ.

Dư Phong cười lớn một tiếng, đi tới trước kết tinh đó, khẽ vỗ vỗ:

- Kể cả tên này còn sống, e là cũng không ra được, vừa nãy thuộc hạ đã thử rồi, bất luận dùng bao nhiêu sức cũng không phá được lớp kết tinh này, đến một vết xước cũng không có, cũng chẳng biết rốt cuộc nó là thứ gì.
Advertisement
';
Advertisement