Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai và đám người Kỷ Bình hành tẩu ở đây đã nhiều ngày, tuy rằng cũng có một chút trắc trở nhưng không gặp nguy hiểm quá lớn, bởi vì trên tay Kỷ Bình có điển tịch tổ tiên để lại nên biết hướng đi nào an toàn.

Nhưng Địch Cơ lại khác, bọn họ một lòng muốn tìm kiếm bảo bối ở đây, gặp phải hung hiểm muôn hình muôn vẻ, suốt dọc đường đến đây, mấy người kia đã sớm bỏ mạng, chỉ còn lại có một mình y kéo dài chút hơi tàn, hơn nữa trạng thái cũng không khá gì.

Y định lén lút xử lý Tử Bình từ phía sau, không ngờ lại bị Dương Khai nhìn rõ mồn một.

Y hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, tức tối hắn phá hỏng chuyện tốt của mình.

- Ngươi làm cách nào tìm tới được đây?

Kỷ Bình lạnh giọng hỏi.

Địch Cơ hừ một tiếng nặng nề:

- Ta cũng không phải tên điếc, tiếng kêu truyền tới từ bên này ta còn không nghe được sao?

Nói vậy, thần sắc y trở nên vui mừng, nhìn Kỷ Bình nói:

- Những gì ngươi mới nói đều là sự thật? Tôi Thể Thần trì này thực sự có thể cải thiện thể chất của con người? Tổ tiên của ngươi thực sự đã tu luyện đến Phản Hư tam tầng cảnh?

- Đúng thì sao?

Kỷ Bình cũng không phủ nhận, Địch Cơ tới đây hiển nhiên đã được một lúc rồi, chắc chắn đã nghe được những lời Kỷ Bình nói với đám người Quỷ Triệt. Giờ có phủ nhận cũng không có chút ý nghĩa nào.

- Được, được!

Địch Cơ vui mừng quá đỗi:

- Không uổng công ta dẫn người tìm các ngươi hơn nửa năm, lúc trước ta không hiểu các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, giờ cũng đã biết rồi. Kỷ Bình, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, nếu muốn giữ mạng hãy ngoan ngoãn rời đi, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi.

Trên mặt Kỷ Bình lộ vẻ bối rối, y chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, mà Địch Cơ cao hơn y một cảnh giới nhỏ, tự biết không phải là đối thủ của y, tuy nhiên rất nhanh sự hoảng loạn đó liền biến mất, Kỷ Bình mỉm cười nói:

- Trạng thái của ngươi bây giờ cũng không được tốt, nếu ngươi có thể thoải mái giết ta cũng không cần phải nói những lời nhảm nhí này, cũng không biết hai ta nếu thực sự đánh nhau thì cuối cùng ai sẽ là người sống sót?

- Bị ngươi nhìn ra rồi?

Địch Cơ cười thoải mái, không chút ngượng ngùng, gật đầu nói:

- Nếu đã bị ngươi nhìn ra thì ta cũng không cố làm ra vẻ huyền bí nữa, nơi đây chỉ còn lại có hai người chúng ta, chỉ sợ không ai làm gì được ai, thương lượng một chút thế nào?

- Ngươi muốn như thế nào?

Kỷ Bình có chút căm tức nhìn y.

Mặc dù y biết Địch Cơ cũng dẫn người vào đây nhưng không ngờ lại đụng độ đối phương vào phút chót này, trong lòng hận không thể giết chết Địch Cơ ngay lập tức, nhưng lại sợ mất cả chì lẫn chài nên không dám manh động.

- Chúng ta không nên gây phiền toái cho đối phương. Dù sao cái bể này lớn như vậy chúng ta cùng nhau vào đó tôi luyện mới là có lợi, cũng không ảnh hưởng hoà khí.

Địch Cơ nghiêm mặt đề nghị.

- Được, ta cũng nghĩ như vậy. Đã tới nước này rồi, ta thực sự không muốn thất bại trong gang tấc, chia cho ngươi chút lợi ích cũng không sao.

Kỷ Bình sảng khoái gật đầu.

- Vậy cứ thế nhé?

Địch Cơ cười khẽ khà khà.

Kỷ Bình lại gật đầu.

Hai người đứng nhìn nhau ở khoảng cách vài chục trượng, đều tỏ ra hài lòng, giống như thực sự đã thương lượng thỏa đáng.

Bỗng nhiên một bộ bảo giáp màu vàng kim hiện ra trên người Kỷ Bình. Y vung hai tay, phát ra từng đạo quyền phong hung mãnh, những năng lượng này hội tụ lại như một thanh kiếm sắc, lao vút về phía Địch Cơ.

Ngân quang trên tay Địch Cơ loé ra, một cây trường mâu màu bạc vụt xuất hiện, từng hoa văn trên trường mâu như sống dậy, cuốn ra khí tức nước dày đặc. Sóng dữ sinh ra, giống như mặt biển gào thét đón nhận đòn công kích của Kỷ Bình.

Cuộc đại chiến hết sức căng thẳng. Hai người lúc trước còn đạt được thoả thuận, một lúc sau đã hạ sát thủ với đối phương.

Dương Khai trốn ở trong bể cười nhạt một tiếng, hắn biết rõ hai người này không thể chung sống hòa bình, vì Kỷ Bình sẽ không để cho Địch Cơ có thời gian khôi phục, vì một khi Địch Cơ khôi phục lại, Kỷ Bình tuyệt đối không phải là đối thủ của y, cho nên y nhất định phải động thủ với Địch Cơ vào lúc này, bất kể có nắm chắc hay phần thắng không cũng phải đánh cược một lần.

Kỷ Bình tu vi cảnh giới tuy rằng kém hơn một chút, nhưng trạng thái của Địch Cơ không tốt, không đánh tới cùng cũng chưa biết được ai sẽ thắng.

Dương Khai nhìn một hồi thấy không còn hứng thú liền buông lỏng thể xác và tinh thần, không ngăn cản lực hút đến từ dưới chân, để mặc sức mạnh đó kéo mình vào trong nước.

Hắn muốn xem thử trong nước bể đó ẩn chứa điều gì huyền bí.

Nước bể đỏ sậm quay cuồng như được đun sôi, bên trong chất chứa đủ loại huyền diệu, liên tục tôi luyện máu của Dương Khai.

Hắn nheo mắt nhìn, một lúc lâu mới có cảm giác mình chạm vào đáy bể, sau khi đến đây, lực hút đó mới biến mất.

Dưới đáy tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nước bể đỏ sẫm đã ngăn trở toàn bộ ánh sáng chiếu vào.

Dương Khai không thể không lấy ra một viên kỳ thạch chiếu sáng, buông thần niệm điều tra bốn phía. Ở vị trí cách đó không xa, có một luồng dao động sức mạnh kỳ quái truyền đến, hắn biết đó chính là vị trí của Tế Đàn mà Kỷ Bình nói.

Hắn không vội vã tới chỗ Tế đàn mà bắt đầu tìm kiếm xung quanh đáy bể.

Chẳng mấy chốc sau, hắn đã tìm được một chiếc nhẫn không gian nằm dưới đáy bể, thần niệm thăm dò điều tra một phen, Dương Khai nhếch miệng cười to.

Trong chiếc nhẫn không gian này có Cầm Mộc kết tinh từ xác yêu thú bậc mười thuộc tính Lôi - Lôi Loan, có giáp xác của Xích Vĩ Tử Giáp hạt, còn có vô số dược liệu và nội đan của yêu thú bậc bảy, bậc tám.

Đây là nhẫn không gian của Quỷ Triệt!

Dương Khai hài lòng nhét vào ngực áo, cẩn thận cất kỹ.

Nhẫn không gian rất đặc thù, bởi vì bên trong nó tự tạo thành một không gian độc lập, cho nên có xung đột với Ma Thần Bí Điển, tất cả nhẫn không gian đều không thể bỏ vào trong Ma Thần Bí Điển, nhưng túi Càn Khôn lại có thể, Dương Khai không biết rốt cuộc là vì sao.

Nhẫn không gian của Quỷ Triệt có nhiều thứ tốt nhất, tìm được nó Dương Khai yên tâm rồi tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh.

Tôi Thể Thần trì không lớn, có phạm vi khoảng ba mươi trượng, chiều sâu khoảng hơn trăm trượng.

Muốn tìm mấy chiếc nhẫn trong một nơi như vậy cũng không phải việc gì khó. Rất nhanh chóng, nhẫn không gian của Lạc Dao và Cam Cơ cũng được hắn cất vào trong ngực áo.

Phía trên bể, từng luồng dao động năng lượng kịch liệt truyền đến, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gào rú của Kỷ Bình và Địch Cơ. Hai người vẫn đang khó phân thắng bại, Dương Khai để ý một lúc, cảm thấy bọn họ tạm thời không thể dứt ra, lúc này mới chậm rãi bơi đến vị trí của Tế đàn.

Trong giây lát hắn đã tới cạnh Tế đàn, đưa mắt nhìn lại, một thứ trông như một dàn tế lặng lẽ đứng sừng sững ở đó, mặt trên có một trận đồ rườm rà đến cực điểm, xung quanh đầy những thứ giống như thánh tinh, tỏa ra hào quang rực rỡ, dao động năng lượng kinh khủng.

Dương Khai nhìn kỹ lại, thì phát hiện những thánh tinh này đã không thể gọi là thánh tinh được nữa.

Chúng còn tốt hơn cả thánh tinh thượng phẩm tốt nhất, năng lượng trong đó dường như không phải thứ thánh tinh có thể so sánh.

Còn có thể kết hợp năng lượng có đẳng cấp cao hơn thánh tinh? Dương Khai thoáng giật mình, hắn không biết nên gọi những tinh thạch đó như thế nào.

Trên Tế đàn, trận đồ hoa văn như vân tay rậm rạp, đan xen ngang dọc, có vẻ cực kỳ phức tạp.

Nơi này hiển nhiên không phải do tự nhiên mà là do con người tạo ra. Cũng không biết là từ tay cường nhân nào.

Vô số đốm sang như đom đóm đầy trời đang lưu động trên Tế đàn đó, đẹp đến nao lòng. Các đốm sáng hội tụ thành dòng suối năng lượng, dường như vận chuyển không ngừng nghỉ.

Trên Tế đàn sắp đầy thiên tài địa bảo mà Dương Khai không biết tên, mỗi thứ đều là đồ tốt hiếm thấy.

Chính nhờ tác dụng của Tế đàn này, những thiên tài địa bảo đó mới được thúc phát công hiệu, máu trong toàn thân của Dương Khai mới có thể được tôi luyện, mới sinh ra Ma Thần Kim Huyết thuần khiết nhất!

Hắn mừng rỡ vô cùng, lập tức khoanh chân ngồi xuống Tế đàn, muốn nhận được sự tôi luyện càng hung mãnh hơn nữa.

Nào biết hắn mới ngồi vững, toàn bộ Tế Đàn lắc lư một hồi, Tôi Thể Thần trì dường như bị kích thích, mực nước xuống thấp một đoạn, hung mãnh hội tụ về hướng Tế đàn.

Dương Khai đột nhiên biến sắc, không ngờ sẽ xuất hiện chuyện như vậy, bèn vận sức rời khỏi Tế đàn, nhưng lại bị nước cuốn gắt gao trói buộc ở nguyên tại chỗ, đến sức lực để cử động một ngón tay cũng không có.

Thần niệm thả ra, hắn nhận thấy được mực nước của Tôi Thể Thần trì đang điên cuồng giảm xuống, không phải nước bể ít đi mà là nước bể bị ép xuống do lực hút của Tế đàn.

Điều dị thường này cũng kinh động tới Kỷ Bình và Địch Cơ đang liều chết chiến đấu, hai người đều dừng tay kinh hãi nhìn Tôi Thể Thần trì.

Đợi tới lúc phát hiện Thần trì như có một lỗ thủng, mực nước đang giảm sút nhanh chóng, Kỷ Bình điên cuồng kêu to, liều lĩnh lao về phía này.

Y lao lực trăm cay nghìn đắng, không tiếc tính kế ám hại nhiều người chính là để tôi luyện nhục thể của mình, khi nguyện vọng sắp đạt thành, dù bị Địch Cơ quấy nhiễu, y cũng không thoả hiệp, nhưng nếu như Tôi Thể Thần trì không còn nữa thì y sẽ vĩnh viễn không thể đạt được mục tiêu của mình.

Y bỏ qua Địch Cơ, giống như phát điên đuổi theo mực nước đang giảm đi, nhưng từ đầu tới cuối không thể chạm vào nó.

Địch Cơ cũng ngơ ngác, kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.

Trong thời gian chưa đầy mười hơi thở, Tôi Thể Thần trì sâu trăm trượng đã trở nên khô cạn, tất cả nước bể đều bị ép thành một khối nhỏ, ngưng kết thành một khối tinh thể như con nhộng màu đỏ máu.

Kỷ Bình lao xuống thò nhìn thấy Dương Khai như người chết trong khối tinh thể như con nhộng đó. Tế đàn vốn tồn tại đã biến mất dạng.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, hai tròng mắt ngây dại như mất hồn phách.

Một lát sau, Kỷ Bình bỗng hét lớn, điên cuồng tấn công tinh thể màu đỏ đó, sức mạnh Thánh Vương lưỡng tầng cảnh bùng nổ toàn bộ, khiến Địch Cơ đứng đằng xa nhìn mà kinh ngạc.

Y tự nhận thấy không cách nào hứng chịu được cơn bộc phát như không muốn sống này của Kỷ Bình.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tinh thể đỏ như máu đó vững như thành đồng vách sắt, không bị hủy diệt bởi đòn công kích của Kỷ Bình, thậm chí còn không để lại chút dấu vết.

Mặt đất bỗng run rẩy, từng khe nứt cực lớn xuất hiện trên đất bằng, lũ yêu thú sống ở đây nhận thấy nguy hiểm đến gần đều lũ lượt xông ra khỏi nơi náu thân, chạy trốn tứ tung.

Địch Cơ biến sắc, không dám do dự, nhanh chóng chạy xa.

Kỷ Bình cũng dừng động tác, buông thần niệm, nhận thấy bất ổn, cuối cùng y khôi phục lý trí, dùng sức oanh kích tinh thể đó một lần, cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng đã muộn, từ trong tinh thể đó truyền đến lực hút vô cùng vô tận, trong thế giới khó hiểu này, sinh khí của tất cả vật sống, thậm chí ngay cả cỏ cây cũng bị lực hút này kéo đi, hóa thành những đốm huỳnh quang hội tụ về phía tinh thể màu đỏ.

Kỷ Bình trơ mắt nhìn da thịt của mình trở nên nhăn nheo, máu thịt héo rũ, sức sống ảm đạm. Trong thời gian cực ngắn, y đã như trải qua thời gian ngàn năm, biến y trở thành một lão già ốm yếu, cuối cùng té ngã trên mặt đất, hóa thành một bộ xương khô, cuồng phong thổi tới, bộ xương đó liền biến thành bột nát.

Trước khi chết, y còn vừa gặp phải ánh mắt kinh hãi khó hiểu của Địch Cơ.
Advertisement
';
Advertisement