Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Mệnh lệnh vừa ra, chín vị cao thủ Đoán Cốt cảnh đồng loạt ra tay, chưởng phong tới tấp đánh về phía Trác Phàm. Khí thế cường đại làm cho Tống gia tỷ đệ ở cùng một vị trí với Trác Phàm đều hít thở không thông, trong lòng hoảng hốt.

Nhưng Trác Phàm lại cười lạnh, vung tay lên, hất bay cái bàn.

Bùm!

Cái bàn lập tức vỡ vụn, mảnh gỗ vụn bay tung tóe, nhưng sau cái bàn kia không có bóng người Trác Phàm đâu nữa.

Người đâu?

Mọi người không khỏi giật mình, trong nháy mắt sững sờ nguyên chỗ.

“He he he... Ở đây này!”

Đột nhiên, sau lưng đám người vang lên tiếng giễu cợt. Nhưng mấy người đó chưa kịp xoay người đi, thì tiếng xé gió vang lên, phốc một tiếng, đầu của một vị trưởng lão đã hoàn toàn nở hoa, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Chậm rãi thu lại nắm đấm, Trác Phàm rũ vết bẩn trên tay, nhếch miệng lộ ra nụ cười tà ác, nhẹ giọng nói: “Tên thứ nhất!”

Mọi người sợ hãi kinh hoàng, không ai nghĩ tới, Trác Phàm lại mạnh đến mức này. Rõ ràng hắn là một tu giả Đoán Cốt cảnh, nhưng lại có thể đột phá vòng vây của chín vị cao thủ Đoán Cốt cảnh, không những thuận lợi đột phá trùng vây, còn trong nháy mắt giết chết một người.

Nhất thời sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.

“Xem ra lời đồn đều là thật, ngươi quả nhiên là tên quái vật, khó trách ngay cả thất trưởng lão của U Minh Cốc cũng chết trong tay ngươi.” Tề Cương Liệt hít sâu, tròng mắt bất giác run lên, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm đầy sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Trác Phàm không khỏi xùy cười, nhìn ông ta chế nhạo: “Nếu đã biết lão tử lợi hại, vậy mà các ngươi còn dám ra tay với ta? U Minh Cốc cũng không làm gì được ta, lẽ nào ngươi nghĩ đám các ngươi có thể làm được chắc?”

“Hắc hắc hắc... Cầu phú quý trong nguy hiểm, chuyện càng nguy hiểm,thì hồi báo càng lớn.” Tề Cương Liệt khẽ cắn răng, toét miệng cười rồi chợt phóng tới Trác Phàm, trong mắt ông ta dần hiện ra vẻ điên cuồng, một hư ảnh mãnh hổ lập tức xuất hiện sau lưng ông ta.


“Võ kỷ Linh giai trung cấp, Hổ Khiếu Quyền!”

Rống!

Cùng với một tiếng gầm to rung trời, một quyền của Tề Cương Liệt đánh ra. Mãnh hổ phía sau ông ta, cũng lao nhanh phóng về phía Trác Phàm. Ánh mắt Trác Phàm nheo lại, cười lạnh, cũng không tránh né, đấm trả quyền chính diện.

Ầm!

Âm thanh nổ vang bên tai mọi người khiến màng nhĩ đau đớn. Tỷ đệ Tống gia che lại lỗ tai, nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Trác Phàm bị mãnh hổ đụng văng xa mười thước, in xuống mặt đất hai vết sâu. Mà mãnh hổ dưới một quyền của Trác Phàm cũng bị đánh nát thành ánh kim quang nhỏ vụn, tan biến không thấy đâu.

Tiếp đó, một tiếng kêu gào vang lên, cách tay của Tề Cương Liệt đột nhiên nứt vỡ, máu tươi phun ra.

“Gia chủ!”

Các trưởng lão kêu lên, thấy cảnh này ai cũng không khỏi kinh hãi. Nhưng Tề Cương Liệt dường như không nghe thấy, hai mắt to như chuông đồng kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lẽo của Trác Phàm ở đối diện, vẻ mặt ông ta đầy vẻ không thể tin nổi.

Bà nội nó, vừa rồi lão tử đánh trúng cái quỷ gì thế, sao lại cứng vậy được?

Ông ta vừa giao đấu chính diện với Trác Phàm nên trong lòng hết sức rõ ràng.

Luận cường độ nguyên lực, Trác Phàm cũng không mạnh, thực lực chỉ mới ở Đoán Cốt nhất trọng, thực lực thì vẫn ở mức bình thường. Nhưng cường độ cơ thể hắn lại cmn quá biến thái, mỗi tấc da thịt, mỗi cây xương cốt đều giống như rèn luyện thành binh khí, căn bản không phải con người.

Bởi vậy sau một quyền đó, ông ta bức lui Trác Phàm mười mét, nhưng thay vào đó chính ông ta bị lực phản chấn phế bỏ luôn một cánh tay.

“Mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc là ai?” Tề Cương Liệt thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch: “Không, chết tiệt ngươi căn bản không phải là người!”

Khóe miệng Trác Phàm hơi vểnh lên, trong mắt lóe lên sát ý, thản nhiên nói: “Lão tử có phải người hay không, không liên quan gì đến ngươi nữa.”



Vừa dứt lời, Trác Phàm giẫm chân xuống, Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ!

Trong tích tắc, bóng dáng của Trác Phàm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mấy trưởng lão, sau ba cú đấm, những trưởng lão kia cũng không kịp phản ứng, trước ngực ba người trong bị mở một lỗ máu to như nắm tay, trong nháy mắt tắt thở.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều bàng hoàng.

Lúc đầu bọn họ không rõ chuyện gì đã xảy ra với gia chủ bọn họ, làm sao đang yên đang lành cánh tay lại đột nhiên bị vỡ tung. Bây giờ bọn hắn đã biết hết rồi, tiểu tử này thật sự không phải người.

Nào có ai giết chết cao thủ Đoán Cốt cảnh mà như đập vỡ người làm bằng đường thế, trong nháy mắt đã đấm xuyên qua ba người bằng xương bằng thịt?

Tỷ đệ Tống gia nhìn thấy cảnh này, cũng bị dọa sợ đến ngây người. Quả thật trước đây bọn họ đã từng chứng kiến Trác Phàm giết một cao thủ Đoán Cốt cảnh lục trọng, nhưng bọn họ không ngờ thực lực của Trác Phàm lại mạnh đến vậy, bị nhiều cao thủ như vậy vây quanh còn có thể giết người như bóp chết một con kiến.

Đây là gì, đây gọi là thực lực, thực lực tuyệt đối!

Giờ phút này, trong ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trác Phàm đã không chỉ có mỗi ngưng trọng mà càng nhiều hơn là kinh hãi.

“Trác Phàm, trước đó lão phu không biết tự lượng sức mình, nên đã đắc tội với ngươi. Bây giờ xin ngươi hãy nể mặt Thiến nhi và Tiểu Ngọc, tha cho chúng ta một đường sống, sau này chúng ta sẽ không đối địch với ngươi nữa.”

Cuối cùng, Tề Cương Liệt thấy đại thế đã mất, mới bắt đầu cúi đầu chịu thua. Nhưng Trác Phàm lại cười lạnh, thản nhiên nói: “Tề gia chủ, ngay từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng nên đần độn hồ đồ làm ra quyết định sai lầm. Nhưng nếu ngươi đã làm thì phải gánh chịu hậu quả nên có, về phần tỷ đệ bọn họ...”

Nói tới đây, Trác Phàm nhìn hai người Tống Thiến một chút, trong mắt lóe lên hàn quang nói: “Người đã từng phản bội ta, thì còn nói chuyện tình nghĩa gì nữa? Tề Cương Liệt, là ngươi đang xem thường ta, hay là quá đề cao bọn họ thế?”

Nghe được lời này, sắc mặt Tống Thiến và Tống Ngọc trở nên tối sầm, cảm giác áy náy tội lỗi hiện lên trong mắt họ.

“Lạc... Ah, không phải, Trác huynh đệ, chúng ta cũng bị ép buộc, xin huynh...”

“Không cần nói thêm.” Tống Thiến chưa nói hết, Trác Phàm đã lạnh lùng khoát tay rồi nói tiếp: “Nếu đã làm, cũng không cần giải thích nữa. Ta thả các ngươi rời đi, về sau đừng để ta gặp lại hai ngươi.”

Tống Thiến mím môi, bi thương cúi thấp đầu, Tống Ngọc cũng bất lực thở dài.

Mà nhìn thấy Trác Phàm vẫn không buông tha, Tề Cương Liệt không khỏi thẹn quá hoá giận, quát to: “Hừ, Trác Phàm, ngươi đừng vội đuổi tận giết tuyệt. Nếu người nhà họ Tề chúng ta cùng tiến lên, liều mạng đồng quy vu tận với ngươi, ngươi cũng không chịu nổi được đâu!”

“Há, vậy ngược lại ta rất mong chờ đấy, xem các ngươi làm sao để đồng quy vu tận với ta?” Trác Phàm xùy cười một tiếng, khinh miệt nhìn về phía ông ta.

Trên mặt Tề Cương Liệt một lúc xanh một lúc trắng, giận đến mức toàn thân phát run, ông ta cắn răng, phẫn nộ rống: “Tất cả trưởng lão cùng tiến lên, liều mạng với hắn!”

“Vâng, gia chủ!”

Tề gia còn lại năm vị trưởng lão, ai nấy hét to rồi đồng loạt phóng về phía Trác Phàm, mỗi người đều lộ ra ánh mắt thấy chết không sờn. Tiếp đó, tất cả trưởng lão đều nâng khí thế lên mạnh nhất, tụ nguyên lực toàn thân, sử dụng võ kỹ mạnh nhất, tất cả đều Linh giai trở lên.

Trác Phàm trong thâm tâm biết rõ ràng, bọn họ thật sự muốn lấy mạng đổi mạng. Nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vụt một tiếng, kèm với tiếng sấm rền nổ vang, hai cánh lôi vân dực đột nhiên mở ra, xoáy tròn về phía những người đang bay tới trên không trung.

Trong khoảnh khắc, năm vị trưởng lão còn chưa kịp sử dụng bất kỳ chiêu thức võ kỹ gì, đã bị lôi đình xé thành hai nửa. Xoạch, hai nửa cơ thể rơi xuống đất, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn như dòng sông.

“Hừ, không chịu được một kích.” Trác Phàm bĩu môi, cười khinh thường.

Hưu!

Đột nhiên, trong lúc những thi thể này vừa rơi xuống từ trên không trung, thì một lưỡi dao găm lóe ánh sáng màu xanh lam trong nháy mắt đi đến trước mặt Trác Phàm.

Đôi mắt hơi nheo lại, Trác Phàm nhìn thấy Tề Cương Liệt ở đối diện nở nụ cười gian trá, mới phát hiện, hóa ra những trưởng lão kia chỉ dùng làm bia đỡ đạn để che chắn tầm mắt của hắn mà thôi, sát chiêu chân chính là thanh dao găm này.

Có điều, chỉ với chút thủ đoạn ấy mà ngươi cũng muốn giết lão tử, có phải quá ngây thơ rồi không?

Khóe miệng Trác Phàm vẽ ra vòng cung khinh miệt, cánh lôi vân dực bất giác chuyển động. Nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu duyên dáng đột nhiên vang lên, tiếp đó một thân hình yêu kiều đột nhiên cản ở trước mặt hắn.



“Cẩn thận!”

Phụp!

Có âm thanh vang lên, máu bắn tung tóe. Hai mắt Tống Thiến hơi co lại, một vết máu đỏ đậm từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống, sau đó nàng ta từ từ ngã xuống.

“Tỷ!”

Tiếng gọi bi thiết, Tống Ngọc vội vàng đến bên Tống Thiến, đỡ thân thể suy yếu của nàng ta dậy. Nhưng Tống Thiến không nhìn đệ đệ của mình mà cố hết sức quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt mơ hồ dâng lên lệ quang.

“Thật xin lỗi, chúng ta thật sự không cố ý!”

Lông mày hắn bất giác động đậy, Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài.

“Tiện nhân đáng chết, dám làm hỏng đại sự của lão phu, xem lão phu có làm thịt ngươi không!”

Thấy một kích đoạt mệnh của mình bị phá hủy ở trong tay một nữ nhân, Tề Cương Liệt gầm thét giận dữ, bỗng nhiên vọt tới hai tỷ đệ Tống Thiến, một chưởng thẳng tắp nện xuống Tống Thiến.

Trác Phàm lạnh lùng hừ nhẹ, mắt không nhìn ông ta nhưng một bên cánh cái lôi dực như một thanh lợi kiếm sắc bén nháy mắt xẹt qua thân thể ông ta.

Trong khoảnh khắc, thân thể đang vọt tới của Tề Cương Liệt đột nhiên dừng lại, sau đó “ầm” một tiếng, tách thành hai nửa, máu tươi nội tạng đổ xuống như thác nước, vẩy lên mặt đất.

Kể từ đó, toàn bộ cao thủ của Tề gia đều mất mạng.

Trác Phàm cúi người xuống xem thương thế của Tống Thiến, thấy con dao găm kia đâm vào vai của nàng ta, nhưng máu chảy ra lại có màu đỏ thẫm.

Hắn vội vàng rút ra đoản đao ra nhìn xem, cau mày nói: “Không tốt, trên này có độc.”

“Có độc?”

Tống Ngọc hai mắt lưng tròng, lau nước mũi, vội vàng nói: “Cái này nhất định là độc dược độc môn của Tề gia, ta đi dược phòng của bọn họ tìm thuốc giải. Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải chịu đựng.”

Nói xong, Tống Ngọc lau nước mắt, chạy nhanh như một làn khói rời đi.

“Ôi, chờ chút!” Trác Phàm sững sờ, vừa định đứng lên đuổi theo, một cánh tay mảnh dẻ bắt lấy tay hắn. Cúi đầu xem xét, bắt gặp Tống Thiến mặt tái nhợt nhìn hắn.

“Đừng đi!” Tống Thiến suy yếu nói.

Trác Phàm trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, đỡ nàng ta dậy, một bàn tay áp lên lưng nàng ta: “À, thì ta cũng chỉ muốn nói đệ đệ ngươi, loại độc này có thể dùng nguyên lực ép ra được mà.”

“Ha ha ha... Đệ đệ ta là tên lỗ mãng không biết động não, không giống ngươi...”

Đôi môi nhợt nhạt của Tống Thiến khẽ giật giật, bàn tay dần trở nên lạnh lẽo nắm lấy bàn tay hắn, đôi mắt như vũng xuân thủy, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn. Làm hắn bị nhìn chằm chằm đến mức lúng túng, như thể lại trở lại trong chiếc xe ngựa kia một lần nữa.

Vẫn nên bức độc trong cơ thể nàng ta ra trước đi, Trác Phàm thầm nghĩ.

Nhưng khi hắn đưa nguyên lực vào cơ thể Tống Thiến, lại không khỏi khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: “Chuyện gì vậy, sao lại không tra được nguồn gốc của độc dược chứ?”

Trường hợp này cực kỳ hiếm thấy, với kinh nghiệm của Trác Phàm. Một là nàng ta căn bản không bị trúng độc, hai là loại độc này vô cùng hiếm có, có thể tránh được sự dò xét của nguyên lực.

Lại thấy sắc mặt của Tống Thiến càng ngày càng kém, sự sống cũng đang dần mất đi. Trác Phàm khẽ cau mày, trong lòng nghĩ hẳn là loại thứ hai.

Vậy thì việc dùng nguyên lực ép độc ra không thể dùng, đành phải dùng phương pháp thứ hai, làm giảm sự lan rộng của độc tính. Đó chính là, hút độc đại pháp.

Thế nhưng.. Nhìn thấy bộ ngực rồi đến bờ vai của Tống Thiến, Trác Phàm nhất thời khó xử.

Cái chỗ nọ, cũng quá xấu hổ nhở...
Advertisement
';
Advertisement