Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Phàm không hề động đến một ngón tay, nhưng đã làm chấn động mọi người ở đây đến khiếp sợ không nhúc nhích nổi, đây là việc mà tu giả Đoán Cốt cảnh như bọn hắn có thể làm được sao?

Tống Thiến và Tống Ngọc liếc nhìn nhau, trong đầu lần nữa đổi mới nhận biết đối với sự cường đại của Trác Phàm, trong lòng hoảng sợ.

Vút!

Tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh đột nhiên rơi xuống, đến đến trước người Tề Thiên Lỗi. Khi hắn nhìn thấy bộ dáng của Tề Thiên Lỗi thất hồn lạc phách, hạ thân thất thủ, không khỏi sửng sốt, lập tức lửa giận bừng bừng.

“Chuyện gì xảy ra, đây là kẻ nào làm?”

Người nọ bỗng ngẩng đầu gầm lên, đôi mắt phẫn nộ quét về phía tất cả mọi người đang có mặt. Thế nhưng khi hắn nhìn về phía Trác Phàm, cặp mắt băng lãnh đó lại ngăn không được co rụt lại, nộ khí trong nháy mắt bị tiêu diệt mất một nửa.

Trác Phàm nhíu mày trong lòng hơi nghi hoặc, không khỏi dò xét hắn ta mấy lần.

Người này đại khái hơn bốn mươi tuổi, râu ria xồm xòam, xét theo khí thế toàn thân, không nghi ngờ gì là tu vi Đoán Cốt đỉnh phong. Hơn nữa trên người còn mặc cẩm la ngọc bào, chắc chắn là gia chủ của một gia tộc.

Quả nhiên, sau chấn động kinh ngạc ngắn ngủi, Tống Thiến bị đại hán này gầm lên giận dữ giật mình tỉnh lại, lập tức run như cầy sấy nói xin lỗi liên tục, nước mắt dâng lên, sắp khóc đến nơi.

“Thật xin lỗi, bá phụ, chuyện này đều do con mà ra, ngài tuyệt đối đừng trách người khác.”

Đồng tử bất giác đảo quanh, người nọ dường như bây giờ mới phát hiện hai tỷ đệ Tống Thiến, gương mặt âm trầm lập tức từ âm u chuyển trời trong xanh, cười to: “Ha ha ha... Hóa ra là Thiến nhi à, ta nói tiểu tử thúi này sao mới sáng ra đã chạy đến cửa thành, hóa ra là có khách quý đến thăm. Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

“Đi, cùng bá bá về nhà. Các ngươi vất vả lắm mới tới Lan Lăng thành một lần, bá phụ làm chủ nhà nhất định phải tận tình tiếp đón hai đứa mới được!” Người đó cười to, tựa hồ hoàn toàn không để ý chuyện về Tề Thiên Lỗi, vác Tề Thiên Lỗi trên vai, rồi dẫn đầu đi phía trước dẫn đường.

Nhìn qua giống như một trưởng bối hòa ái dễ gần, nhưng trước khi đi, không biết vô tình hay cố ý mà ông ta cứ luôn liếc mắt nhìn qua Trác Phàm, khiến Trác Phàm không khỏi sinh lòng đề phòng.

“Ai nói Tề gia xem thường các ngươi, hai tỷ đệ ngươi đang lừa ta đấy à.”

Khóe miệng Trác Phàm cong lên cười như có thâm ý nói: “Vị bá phụ này của các ngươi không phải xem trọng các ngươi hơn Tề Thiên Lỗi đấy thôi, ngay cả chuyện tiểu tử kia bị dọa sợ cũng mặc kệ.”

“Nào có, ông ấy là gia chủ Tề gia, Tề Cương Liệt, bình thường nhìn chúng ta chưa bao giờ có sắc mặt tốt.” Tống Ngọc bĩu môi, mặt hiện lên vẻ nghi ngờ: “Nhưng hôm nay không biết bị sao mà như biến thành một người khác ấy. Tề Thiên Lỗi là nhi tử độc nhất của ông ấy, ông ấy coi trọng hơn tất cả mọi thứ. Hôm nay nhi tử xảy ra chuyện, thế mà ông ấy hoàn toàn không truy cứu, trong này nhất định có quỷ!”

“Đúng vậy, khẳng định có quỷ!” Trác Phàm cười lạnh, lẩm bẩm nói.

Tống Thiến nhìn bóng lưng Tề Cương Liệt biến mất, mới qoay đầu lại, trợn mắt nhìn hai người: “Có quỷ cái gì chứ? Có thể hôm nay tâm tình của ông ấy tốt, các ngươi đừng đoán mò. May mà ông ấy không so đo, nếu không chúng ta gánh không nổi đâu”

“Hừ, chỉ dựa vào ông ta ư?” Trác Phàm cười lạnh, mặt mũi đầy vẻ khinh thường.

Đừng nói bây giờ chỉ mới đạt Đoán Cốt cảnh đỉnh phong, cho dù ông ta là cao thủ Thiên Huyền, Trác Phàm cũng hoàn toàn không để vào mắt. Từ khi có thực lực cường đại, tự tin của Ma Hoàng hắn cuối cùng cũng quay về.

Thế nhưng, bọn Tống Thiến căn bản không biết rõ thực lực của Trác Phàm rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.

Tống Thiến đi nhanh đến trước mặt hắn, hung hăng chọt chọ lên trán hắn, liếc mắt quyến rũ nhìn hắn nói: “Ta biết ngươi lợi hại, nhưng có lợi hại hơn thì ngươi cũng chỉ tới Đoán Cốt cảnh, sao có thể là đối thủ của cường giả Thiên Huyền? Nếu ngươi chọc giận bọn họ, ta và Tiểu Ngọc cũng không bảo vệ ngươi được.”

Trác Phàm cười xùy, thờ ơ nhún nhún vai.



Tống Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ánh mắt không dời khỏi Trác Phàm. Thái độ liều lĩnh không để ý mọi chuyện của Trác Phàm, lại chạm đến thiếu nữ nội tâm thiếu nữ của nàng ta.

Khiến nàng ta không tự chủ được muốn ở bên cạnh hắn, cảm giác an toàn đặc biệt mà trước đây nàng ta chưa từng cảm nhận được.

Sau đó, dưới sự sắp xếp của Tề gia, tỷ đệ Tống gia và Trác Phàm đều ở trong tiểu viện của nhà họ Tề. Nhưng bọn hắn chưa kịp thương lượng tiếp theo nên mua dược liệu gì ở đâu, thì có hạ nhân Tề gia đến thông báo, nói gia chủ muốn ôn chuyện cũ với tỷ đệ Tống gia.

Rơi vào đường cùng, Tống Thiến và Tống Ngọc đành phải đi gặp Tề Cương Liệt trước, để lại Trác Phàm một người ngốc ở trong phòng. Bất quá cái này cũng đúng lúc, cuối cùng hắn cũng có thời gian thanh tĩnh, có thể tu luyện cho tốt.

Ba canh giờ sau, tiếng cọt kẹt vang lên, cửa gian phòng bị người khác nhẹ nhàng mở ra. Trác Phàm đang ngồi ở đầu giường, chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn về phía tỷ đệ Tống gia rón rén tiến đến.

“Ôn chuyện cũ với Tề Cương Liệt xong rồi à?”

Giật mình, Tống Thiến và Tống Ngọc đều bị dọa cứng ngắc gật đầu, ánh mắt nhìn Trác Phàm cũng đầy vẻ sợ hãi.

“Thế nào, lão gia hỏa kia không làm khó các ngươi chứ.” Trác Phàm nhăn mày, trong lòng nghi ngờ.

Đưa mắt nhìn nhau, hai tỷ đệ Tống Thiến cùng lắc đầu.

Trác Phàm nhìn chằm chằm hai người, càng nhìn lòng càng nghi. Lúc này, Tống Thiến chợt cười gượng hai tiếng, sâu xa nói: “Trác... Ah, Lạc huynh đệ, Tề gia chủ đã bày yến hội, đón tiếp chúng ta, bảo chúng ta mời huynh đi cùng.”

Hơi nhíu mày, Trác Phàm nhìn hai người, cười nói: “Ông ta bày tiệc là để đón tiếp hai ngươi, ta với ông ta không quen biết, không đi.”

“Không được!”

Tống Ngọc giật mình, chợt thốt lên. Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt càng nghi ngờ của Trác Phàm, hắn ta lại thấy hơi hối hận, sau cùng đành phải cười khan nói: “Ha ha ha... Lạc huynh đệ, dù sao ở đây cũng là Tề gia. Chủ nhân nhà người ta mở gia yến mời chúng ta, chúng ta không đi, chẳng phải là không quá nể mặt lắm sao.”

Trác Phàm trầm ngâm một lúc, nhướng mày nói: “Không đi không được?”

“Không đi không được!” hai tỷ đệ Tống Thiến đòng loạt gật đầu.

Trác Phàm cười xùy, đứng dậy, đi thẳng về phía trước: “Được thôi, đi trước dẫn đường đi. Chủ nhà đã mở tiệc chiêu đãi, coi như là hồng môn yến cũng phải đi.”

Hai người Tống Thiến dẫn đường phía trước, chợt nghe lời ấy, cơ thể run nhẹ, nhìn nhau, đầy cay đắng.

Chẳng mấy chốc, ba người đã tới đến trước đại sảnh, nơi đó đã bày sẵn món ngon sơn hào hải vị. Tề Cương Liệt tươi cười ngồi ở chủ vị, còn có chín lão giả Đoán Cốt cảnh ngồi quanh một cái bàn tròn.

Mà ở một cái bàn trong góc, hai bên đều là vách tường, là một góc chết, có ba cái ghế lẻ loi, hiển nhiên là dành riêng cho bọn họ.

Trong lòng cười lạnh, Trác Phàm nhìn tình thế này là biết ngay bọn họ muốn chuẩn bị tập kích hắn. Vị trí của hắn được đặt ở nơi mọi người có thể đồng loạt tấn công tới, hơn nữa còn không có đường lui nào.

Đù, cmn ngươi còn có thể lộ liễu hơn nữa không.

Trác Phàm bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng cũng không để trong lòng. Một đám tép riu nhãi nhép, coi như cùng nhau xông lên thì cũng chỉ là nhiều thêm mấy tên đi chịu chết mà thôi.

Tới bàn, Trác Phàm thản nhiên ngồi vào chỗ trống cùng tỷ đệ Tống gia, trên mặt nở nụ cười như có như không.



Nhìn thấy cảnh này, mọi người trên bàn nhìn nhau, tất cả đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

“Thiến nhi, tiểu Ngọc, các ngươi có thể tới Lan Lăng thành, bá phụ rất cao hứng đấy. Hôm nay bá phụ lấy một chén rượu nhạt, chúc các ngươi lần này đi Hoa Vũ Thành mã đáo thành công, có thể thuận lợi chiếm được ưu ái của Hoa Vũ Lâu.”

Tề Cương Liệt nhìn ba người, cười ha ha, cầm chén rượu lên, uống cạn.

Những người khác cũng cầm chén rượu lên, khum tay, ngửa cổ uống cạn. Tỷ đệ Tống gia, cũng không ngoại lệ. Có điều Trác Phàm chỉ cầm chén rượu lên đưa đến bên miệng, mũi khe ngửi, khóe miệng treo nụ cười thần bí, lại để ly xuống đi.

Tề Cương Liệt thấy vậy, không khỏi hơi nhíu mày, những người còn lại cũng căng thẳng.

“Ha ha ha... Tiểu huynh tên là Lạc Phàm sao, ta nghe bọn Thiến nhi nhắc qua. Trên đường may mà có ngươi chiếu cố, bọn họ mới yên ổn đến được nơi này. Nào, lão phu kính ngươi một ly.”

Nói xong, Tề Cương Liệt lại uống cạn một ly, nhưng Trác Phàm vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Lúc này, mọi người trên bàn đều nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt dần dần dâng hiện lên sát ý.

Tề Cương Liệt nháy mắt với bọn họ, để bọn họ bình tĩnh lại, sau đó giả vờ giận dữ nhìn về phía Trác Phàm nói: “Lạc huynh đệ, lão phu thân là gia chủ Tề gia, kính ngươi một chén rượu, vì sao ngươi không uống, chẳng lẽ ngươi xem thường lão phu ư?”

“Rượu là độc dược hại ruột, ta đã kiêng rượu nhiều năm rồi.” Trác Phàm nhếch miệng, như có ám chỉ nói: “Hơn nữa ta khuyên Tề gia chủ, cũng uống ít đi thì tốt hơn. Tránh khỏi hồ đồ u mê, rồi làm ra quyết định sai lầm, chọc phải người không nên chọc, dẫn tới tai hoạ ngập đầu cho gia tộc.”

Hai tay siết chặt thành nắm đấm, trán Tề Cương Liệt rỉ mồ hôi lấm chấm. Những người khác cũng trong lòng thắt lại, cùng nhìn về phía hắn.

Tề Cương Liệt hít thật sâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, cười nói: “Tiểu huynh đệ đúng là lão luyện thành thục, khó trách tuổi còn trẻ đã đột phá Đoán Cốt cảnh. Có điều người tuổi trẻ mà, thời điểm khinh cuồng vẫn phải cuồng vọng một chút. Hôm nay có rượu hôm nay say, đời người nên thỏa thích hưởng thụ mới đúng.”

Tề Cương Liệt cười lớn, lại chuyển chén rượu đến trước mặt Trác Phàm. Trác Phàm nhìn một chút, không khỏi lắc đầu cười: “Muốn hưởng thụ thì phải có mệnh hưởng mới được, ta còn trẻ, cũng không muốn rời khỏi thế gian phồn hoa này sớm như như vậy!”

Đôi mắt híp lại, Tề Cương Liệt đột ngột đứng dậy, quát nói: “Ngươi có ý gì?”

“Ha ha ha... Ngươi khỏi cần giả bộ, chắc ngươi đã sớm biết ta là ai, nếu không ngươi cũng sẽ không thiết kế cục diện lớn như thế rồi đợi ta bước vào!”

Trác Phàm cầm chén rượu kia, hơi nghiêng tay, chất lỏng bên trong chén rượu như hóa thành một cột sáng một đường chậm rãi chảy xuống. Nhưng khi chất lỏng chạm vào bàn rượu, khói trắng nhanh chóng bốc lên, trong chớp góc bàn đã hoàn toàn bị ăn mòn.

“Linh thú cấp bốn, Bách Tiên Đan được luyện chế từ nọc độc của Xích Luyện Độc Mãng, ta nói không sai chứ.”

Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, cười lạnh nhìn về phía vẻ mặt âm trầm của Tề Cương Liệt, châm chọc nói: “Còn có mấy cao thủ Đoán Cốt cảnh này, cũng đều là trưởng lão của quý phủ. Chỉ đón tiếp vài tiểu bối trẻ tuổi thì đội hình này cũng quá lớn nhỉ.”

“Ôi, Tề gia chủ, ngươi bố trí thế này muốn ta không hoài nghi cũng khó đấy. Ha ha ha... Ngươi còn dám khoa trương hơn nữa không?”

Trác Phàm khinh miệt chế giễu, làm ông ta bị trào phúng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hổn hển.

“Mụ nội nó, nếu đã bị ngươi vạch trần hết rồi, thì lão phu cũng không cần giả bộ tiếp nữa.” Tề Cương Liệt đột nhiên nổi giận gầm lên, khí thế toàn thân phóng thích ra. Uy áp mạnh mẽ làm tỷ đệ Tống gia không thở nổi.

“Trác Phàm, sao ngươi dám đắc tội U Minh Cốc? Bây giờ U cốc chủ đã phát lệnh U Minh truy sát ngươi, toàn bộ Đế Quốc không ngừng truy sát ngươi. Nếu để người khác đắc thủ, vẫn không bằng để lão phu mang đầu ngươi đi U Minh Cốc lĩnh thưởng đi!”

“Tất cả trưởng lão nghe lệnh, lên!”
Advertisement
';
Advertisement