Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đợi đã!”

Trác Phàm kinh hô, chợt ngồi bật dậy. Một tia nắng chói mắt chiếu vào trong sơn động tối tăm, làm hắn không khỏi phải nheo mắt lại.

Lúc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện, hắn có thể cử động được.

Mặc dù bây giờ vẫn hơi suy yếu, nhưng thương thế đã khỏi một nửa. Cẩn thận ngưng thần dò xét cơ thể thì thấy Huyết Anh đang an ổn nằm ở vùng đan điền của hắn, dù vẫn uể oải, nhưng không như lúc trước không có hơi thở, mà hai mắt nhỏ đã bắt đầu run run, trông có vẻ sắp tỉnh lại.

Trong lòng Trác Phàm không khỏi hoảng sợ, hoàn toàn có thể khẳng định, người tối hôm qua xâm nhập ý thức không gian của hắn, tuyệt đối chính là cao thủ thoát ly Phàm giai. Nếu không người nọ không có khả năng có bản lĩnh cao cường đến thế, trong vòng một đêm đã chữa khỏi thương thế của hắn, thậm chí ngay cả vết thương trí mạng của Huyết Anh cũng được chữa khỏi.

“Chỉ là... Người đó tiếp cận mình, đến cùng là có mục đích gì nhỉ?”

Trác Phàm nhăn chặt hàng lông mày, đưa tay sờ lên trán mình. Hắn rõ ràng nhớ được người đó đã điểm lên trán hắn trên, giống như lưu lại vật gì đó trong cơ thể hắn.

Chỉ lả, với thực lực của hắn bây giờ thì hoàn toàn không có cách nào dò xét điều tra ra.

Ngẫm một lát, Trác Phàm lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa. Mặc kệ thế nào người đó cũng đã cứu mình. Dù có mục đích gì thì đó cũng là chuyện của sau này.

Với thực lực của hắn bây giờ, mấy thủ sao có ý đồ gì với hắn được chứ?

Thầm xùy cười, hắn phát hiện, có lúc hắn thực sự nghĩ quá nhiều. Rõ ràng hiện tại vẫn chỉ là tên cặn bã Tụ Khí sáu tầng nhưng lại luôn có tâm tư của cao thủ Hoàng giai, đúng là rãnh rỗi đến nhức cả trứng!

Hiện tại mục tiêu chủ yếu của hắn là nâng cao thực lực. Chỉ có thực lực cường đại, mới có tư cách chỉ điểm giang sơn.

Nghĩ thông suốt rồi Trác Phàm thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời tươi sáng bên ngoài hang động. Mặc dù cây cối tươi tốt xanh tươi đều đã cháy thành than, nhưng ánh mặt trời vẫn rực rỡ.

Ưm!

Đột nhiên, một tiếng xoa xuýt nhẹ vang lên, Trác Phàm tìm theo tiếng động nhìn lại, mới phát hiện, Tiết Ngưng Hương đang suy yếu ngã vào trong vũng máu. Sau đó hắn vội vàng đến đỡ nàng dậy, cho nàng ăn một viên Hộ Tâm Đan.

Dùng một tia nguyên lực nhu hòa dò xét khắp cơ thể nàng một vòng, Trác Phàm mới thở phào một hơi, yên lòng.


Nha đầu này chỉ là bị thương ngoài da, không sao cả, chủ yếu là nàng dốc hết toàn lực chém giết bầy sói khát máu, nguyên lực bị hao hết, tu dưỡng mấy ngày sẽ không có việc gì.

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tiết Ngưng Hương, trong lòng Trác Phàm thầm than, lần nữa nổi lên một tia áy náy, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa lên mặt nàng, giúp nàng lau vết bẩn dính trên mặt.

Tựa hồ cảm giác bàn tay thô ráp Trác Phàm, lông mi Tiết Ngưng Hương bất giác run run, từ từ mở mắt. Đợi nàng nhìn thấy khuôn mặt Trác Phàm, khóe miệng không có lý do mà cong lên, vui vẻ đến vậy.

“Trác đại ca, chúng ta đã chết rồi sao?”

“Yên tâm đi, chúng ta đều còn sống!”

“Gạt người, thương thế huynh nặng như vậy, sao huynh có thể hoạt động được?” Tiết Ngưng Hương híp mắt lại, như người nằm mộng nói mê: “Có điều... tốt quá, chúng ta đều chết cùng một chỗ...”

Nói rồi, tiểu nha đầu này lại mơ màng ngủ mất.

Trác Phàm nhìn bộ dáng an tường của nàng, trong lòng bất giác mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong sơn động, rồi đặt mấy cây Giải Ưu Thảo ở bên cạnh nàng.

Đối với con người, chúng là thứ tốt giúp thư giãn mệt nhọc tốt nhất, có chỗ tốt đối với thương thế của nàng.

Sau đó, hắn đi thẳng đến chỗ Tạ Thiên Dương đang nằm bất tỉnh, thái độ tất nhiên sẽ không hiền hoà như lúc nãy.

“Này, tỉnh, tỉnh lại!”

Trác Phàm dùng chân đá nhẹ hắn hai lần, nhưng hắn vẫn lắc đầu, không chịu tỉnh lại.

Thấy vậy, Trác Phàm xùy cười một tiếng, nâng chân lên đạp mạnh trúng mông hắn!

A!

Một tiêng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng khắp cánh rừng. Rất nhiều linh thú sau khi nghe thấy tiếng gào này cũng bị giật mình, kinh dị nhìn về phía hướng kia.

Bố khỉ, đây là vật gì, kêu to đến mức rung trời động đất quỷ thần kiếp sợ? Vạn Thú sơn mạch của ta có nhiều quái vật đáng sợ quá, thật sự càng ngày càng khó ở nha...

Trong hang động, Tạ Thiên Dương nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, nhưng cơ thể lại không thể cử động, lẩm bẩm nói: “Đây là chỗ nào, lúc còn sống ta chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao sau khi chết lại phải chịu cực hình này chứ?”

“Đá ngươi một cái mà cũng gọi là cực hình à? Vậy ngươi đúng là Đại thiếu gia Kiếm Hầu Phủ, chưa trải sự đời!” Trác Phàm nhìn bộ dáng Tạ Thiên Dương kinh ngạc không hiểu gì, không khỏi buồn cười.



Tạ Thiên Dương lúc này cũng nhìn Trác Phàm, sửng sốt nói: “Á à, là ngươi đá ta? Dựa vào cái gì... Rõ ràng chúng ta cùng chết, dựa vào cái gì mà ngươi có thể dùng hình đối với ta?”

Trác Phàm không nhịn được bật cười: “Nếu chúng ta đều chết thì tất nhiên chúng sinh bình đẳng. Nhưng đáng tiếc, chúng ta đều còn sống, ngươi lại không thể cử động, cho nên...”

“Cái gì, chúng ta còn sống?”

Tạ Thiên Dương không nghe hết lời hắn nói, chỉ mới nghe đến hai chữ “Còn sống”, đã vừa mừng vừa sợ, đợi lần nữa nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thì càng cười to: “Ha ha ha... Quả nhiên vẫn là sơn động, chúng ta thật sự còn sống...”

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện có chỗ không hợp lý, lông mày nhíu lại, vẻ mặt kinh dị nhìn quaTrác Phàm, ngạc nhiên kêu lên: “Nếu chúng ta còn sống, vì cái gì ngươi có thể động mà ta lại không thể động? Ngươi bị thương nặng hơn lão tử nhiều mà, hơn nữa tu vi của ngươi cũng không sâu bằng ta, vì sao...”

Trác Phàm nhún vai, nhướng mày đắc ý với Tạ Thiên Dương. Lâu lâu còn nhún nhảy lên mấy cái kích thích cái kẻ con ông cháu cha luôn tự phụ ta đây thiên tài một chút.

Tạ Thiên Dương run run bờ môi, kinh hãi trong mắt càng đậm hơn, cuối cùng cắn răng dữ tợn nói: “Đồ quái vật!”

Hắn thực sự không ngờ với thương thế nặng đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, sao có thể trong vòng hai ngày đã tốt lên rồi? Coi như hắn là cao thủ Đoán Cốt thất trọng, không đến một hai tháng cũng tuyệt đối không đứng dậy nổi đấy.

Nhưng... Làm sao... Haiz...

Tạ Thiên Dương thầm than, ngũ vị tạp trần.

Vốn hắn thấy Trác Phàm tu vi chỉ mới Tụ Khí sáu tầng nhưng thực lực, kiến thức và tâm kế đều mạnh hơn hắn thì đã cảm giác khó chịu lắm rồi. Nhưng bây giờ, tiểu tử này còn xuất hiện thêm một thiên phú kỹ năng mới, nháy mắt đầy thanh máu rồi hồi sinh.

Cái này móe nó còn so thế nào, bị người ta bỏ xa không chỉ vạn dặm đâu...

“Trác Phàm, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, con mẹ nó ngươi là người à!” Tạ Thiên Dương hít sâu một hơi, oán hận nói.

Trác Phàm bật cười, vỗ vỗ vai hắn nói: “Lão tử đương nhiên là người, chỉ là nhân phẩm tốt hơn bình thường người một chút thôi!”

Tạ Thiên Dương thấy Trác Phàm lại trang bức ở trước mặt hắn, thì càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bởi vì cơ thể không thể cử động, không cách nào phản bác.

Bất quá coi như có thể động rồi đọ sức chính diện, Trác Phàm chỉ cần bố trí cái trận pháp rồi đem hắn miểu sát, còn đánh cái nỗi gì được?

Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Dương lại rớt nước mắt chua xót cục kỳ, đệ tử thiên tài ngạo kiều gì đó, đù móe đều mất sạch!

Nhưng sau khi Trác Phàm có thể hành động đối với ba người họ mà nói cũng có chỗ tốt. Đó chính là, hắn có thể bày ra trận pháp bảo vệ ba người an toàn.

Về phương diện này, Tạ Thiên Dương cũng vô phương phản bác, Trác Phàm khôi phục lại, tác dụng xác thực so với hắn mạnh hơn nhiều. Lấy thực lực của hắn, coi như thời kỳ mạnh nhất, nhưng ở chỗ này trừ chính hắn ra cũng không bảo hộ thêm ai nổi, nhưng Trác Phàm thì có thể bảo vệ tất cả ba người.

Linh thạch trong giới chỉ bay ra từng cái, Trác Phàm không nói hai lời, ở trước cửa động bố trí một trận pháp Thượng Cổ cấp một, Thiên Ẩn trận.

Loáng một cái, sơn động liền biến mất, ngay cả một tia khí tức cũng không bị lộ ra. Cho dù là linh thú cấp sáu đi qua, cũng tuyệt đối không phát hiện ra, giống như từ trước đến giờ ở đây chưa từng có cái sơn động nào vậy.

Kết quả, trong hoàn cảnh an toàn ba người rốt cuộc cũng có thể an tâm trị thương.

Tiết Ngưng Hương ngủ say ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Khi biết bọn họ không chết, thương thế Trác Phàm cũng khỏi hẳn hơn phân nửa thì nàng bất giác vừa mừng vừa sợ.

Chỉ có điều nàng không hiểu rốt cuộc bầy Tàn Lang khát máu kia đã đi đâu, vì sao không ăn thịt bọn họ vậy?

Chuyện này Tạ Thiên Dương cũng không rõ ràng, chỉ có Trác Phàm có chút manh mối, nghĩ đến chắc là có liên quan đến vị cao thủ xâm nhập vào ý thức không gian của hắn.

Cứ như vậy, ba người yên ổn vượt qua hơn ba tháng. Trong lúc đó, thương thế của Trác Phàm đã hoàn toàn khôi phục, Tạ Thiên Dương cũng khôi phục hơn phân nửa, có thể sử dụng bảy thành thực lực. Tiết Ngưng Hương thì đã sớm khỏi, suốt ba tháng đều cùng Toản Sơn Thử chơi đùa vui vẻ quên trời quên đất.

Hai người Trác Phàm cũng càng thêm vui vẻ khi nhìn thấy nàng nở nụ cười, đối đãi với nàng không khác gì muội muội ruột. Tiết Ngưng Hương đối với hai người, tựa hồ cũng ỷ lại nhiều hơn mấy phần...

Rắc!

Trong một rừng cây nhỏ cách hang động khoảng trăm thước, Tạ Thiên Dương một kiếm bổ đôi tảng đá to, quơ cánh tay một cái, cười cười với Tiết Ngưng Hương cách đó xa xa, cảm giác đã khôi phục tám thành thực lực.

Tiết Ngưng Hương vỗ tay, cùng Toản Sơn Thử cười hưng phấn mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tạ Thiên Dương, như đang nhìn ca ca ruột của mình vậy.

Lúc này, Trác Phàm đi đến chỗ hai người, mỉm cười: “Kiếm thế thật mạnh, đoán chừng lần này sau khi thương thế lành hẳn, ngươi có thể đột phá Đoán Cốt bát trọng cảnh đấy.”

“Không phải ngươi cũng nhờ vào cơ hội thụ thương, đột phá Tụ Khí thất trọng?” Tạ Thiên Dương lông mày nhíu lại, trên mặt hiện vẻ bất mãn: “Lại nói, Trác Phàm, nhãn lực của ngươi tốt thì thế nào? Ta sắp đột phá, chính ta không biết chắc, cần ngươi phải nói ra hả?”

Tiết Ngưng Hương vội chạy tới cười khoát tay, khuyên nhủ: “Hai huynh mấy tháng này cứ thấy mặt là luôn cãi cọ, các huynh trước kia đâu có như vậy?”



“Đó chẳng phải là vì muội?” Tạ Thiên Dương ưỡn ngực, đứng bên cạnh Tiết Ngưng Hương, chỉ vào Trác Phàm mắng to: “Ta cứ nghĩ đến trước đây tên tiểu tử này lấy Ngưng Nhi muội làm mồi nhử, thì ta lại tức giận đến nổi trận lôi đình. Muội đừng nói cãi nhau, hiện tại ta còn muốn đánh hắn đây!”

“Vậy ngươi không phải như vậy à, lúc trước ai là người đầu tiên đưa bỏ rơi muội ấy, để kéo chân sau thất trưởng lão?”

“Ta không phải là...” Tạ Thiên Dương không khỏi liếm liếm bờ môi, nhất thời nghẹn lời, nhưng lại nhanh chóng hùng hồn nói: “Lúc đó ta không biết Ngưng Nhi tốt như vậy, nếu sớm biết thì ta sẽ nỡ lòng làm vậy sao. Lại nói, coi như ta bỏ rơi Ngưng Nhi, cũng tốt hơn việc ngươi tự tay đem muội ấy vào miệng cọp nhá.”

“Ta là tu giả ma đạo, xấu hơn ngươi một chút là rất bình thường.”

“Xấu một chút? Con mẹ nó ngươi so với ta xấu nhiều...”

..

Trác Phàm và Tạ Thiên Dương vì chuyện của nàng, ngươi một câu ta một câu cãi nhau ỏm tỏi, Tiết Ngưng Hương ở bên cạnh nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng khoát tay nói: “Hai huynh đừng ầm ĩ nữa, chuyện đều đã qua rồi, ta còn không để ý, các ngươi sao còn phải túm lấy không buông thế?”

“Không phải, ta là muốn đòi lại công đạo cho muội đấy.”

Tạ Thiên Dương đi đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương, khoác lên vai nàng, dường như chứng tỏ hắn với nàng là một phe, hai mắt hung dữ trừng Trác Phàm. Nhưng Trác Phàm chỉ mỉm cười.

“Được rồi, mọi người là bằng hữu đồng sinh cộng tử, chuyện trước kia bỏ qua hết đi!” Tiết Ngưng Hương nhìn Trác Phàm, lại nhìn Tạ Thiên Dương, mỉm cười thoải mái, duỗi ngón út ra.

Tạ Thiên Dương bĩu môi, rất không tình nguyện vươn ra, Trác Phàm cũng thờ ơ duỗi ra. Ba đầu ngón tay chụm cùng một chỗ, ba người ba biểu cảm khác nhau, nhưng bỗng nhiên, một dòng nước ấm chảy qua trái tim của ba người.

Nhân sinh gặp được một tri kỷ đã là khó càng thêm khó, huống chi là tri kỷ trải qua sinh tử.

Từ hôm nay trở đi, ba người bọn họ là bạn tri kỉ không vứt bỏ, không bỏ rơi nhau cùng chung sinh tử, tình nghĩa như vậy, Trác Phàm thầm nghĩ, chỉ sợ kiếp này rất khó có lại.

Mỗi người đều thu tay lại, Trác Phàm nhìn hai người thật sâu, cười nói: “Hiện tại thương thế của mọi người đều đã khôi phục, vậy thì đường ai nấy đi đi.”

Hai người còn lại không khỏi giật mình, đều không hiểu nhìn qua Trác Phàm, vì sao lúc này lại nói ra những lời ấy?

Trác Phàm ngẫm nghĩ một chút, bật cười lắc đầu: “Xin lỗi, ta vừa mới nói sai, là ta phải rời đi. Tạ Thiên Dương, Ngưng Nhi muốn ta mang muội ấy ra khỏi thành, chỉ sợ ta không làm được, ngươi giúp ta mang nàng đi nhé.”

“Trác đại ca, huynh muốn đi đâu?” Tiết Ngưng Hương nôn nóng, chặn lại nói.

Trong mắt ngưng tụ, Trác Phàm bình tĩnh nói: “Khu vực thứ ba!”

Tạ Thiên Dương vầ Tiết Ngưng Hương cùng giật mình, khó hiểu nói: “Lúc trước muốn đi khu vực thứ ba, là vì để tránh thất trưởng lão, vì sao bây giờ huynh còn muốn đi?”

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia áy náy: “Thực không dám giấu giếm, khu vực thứ ba vốn chính là mục tiêu lần này của ta. Lúc trước để các ngươi đi cùng, thực ra... Cũng có ý lợi dụng...”

“Khốn nạn, hóa ra ngươi cũng muốn coi ta là mồi nhử?” Tạ Thiên Dương lại chửi ầm lên.

Trác Phàm đạm mạc gật đầu, lạnh lùng nói: “Không sai, nếu không muốn chết oan, thì lập tức rời đi đi. Đặc biệt là... Cách ta càng xa càng tốt!”

Nói xong, Trác Phàm xoay người rời đi.

“Chờ một chút!”

Đột nhiên, Tiết Ngưng Hương vội vã chạy tới, giữ chặt cánh tay Trác Phàm, nàng nở nụ cười rực rỡ: “Trác đại ca, nếu huynh không ngại ta vướng víu, vậy mang ta cùng đi chứ. Coi như làm mồi nhử, chỉ cần có thể giúp huynh, ta cũng cam tâm!”

Trác Phàm khẽ giật mình, nhìn nàng một cái thật sâu, trong lòng không hiểu sao nổi lên cảm động.

Tạ Thiên Dương vội vàng chạy tới, khuyên: “Này, Ngưng Nhi, tiểu tử này không đáng tin...”

Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Tiết Ngưng Hương, trong mắt tựa hồ chỉ có Trác Phàm, bất đắc dĩ thở dài, đặt tay mình lên nắm tay của hai người.

Trác Phàm nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng muốn đi theo?”

“Đúng thế.” Tạ Thiên Dương hữu khí vô lực nói: “Cơ mà ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn giúp ngươi, mà là sợ ngươi lại bán Ngưng Nhi thôi.”

Trác Phàm bật cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Dựa vào tâm trí của ngươi, nói không chừng lão tử cũng bán ngươi luôn đó!

Nhưng câu nói này, Trác Phàm cũng chỉ nói đùa một câu trong lòng. Hiện tại hắn coi hai người này quan trọng hơn bất kì ai khác.

Bạn bè sinh tử có nhau, có cầu cũng không được đâu...
Advertisement
';
Advertisement