Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tiết Ngưng Hương ngây ra, không hiểu gì hết nhìn về phía Trác Phàm.

Trác Phàm cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm những bụi cỏ dại màu tím trong sơn động, thản nhiên nói: “Nhìn chỗ đó đi, tòan bộ đều là Giải Ưu Thảo!”

“Giải Ưu Thảo có thể thư giãn mệt mỏi, rất tốt mà, có gì không đúng sao?” Tạ Thiên Dương nhíu mày, thấy kỳ lạ nói.

Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt nói: “Đối với con người là vậy, nhưng nếu đối với linh thú thì Giải Ưu Thảo có tác dụng mê hoặc, sẽ hấp dẫn linh thú xung quanh đến đây.”

Tạ Thiên Dương giật mình, hình như nghĩ đến cái gì, kinh sợ hô lên: “Ngươi nói... Đây là cái bẫy?”

Ngưng trọng gật đầu, Trác Phàm khẳng định nói: “Không sai, đây là cái bẫy do linh thú bố trí để săn mồi. Toản Sơn Thử bị hấp dẫn mà đến đây, cũng mang chúng ta đến đây!”

“Đáng chết, vật nhỏ này trong lúc nguy cấp có thể đào hang chạy mất, mà chúng ta thì bị liên luỵ đến, lão tử cần ngươi có ích lợi gì?” Tạ Thiên Dương khẽ nghiến răng, tất cả lửa giận đều đổ lên con vật nhỏ kia.

Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ không thèm để ý chuyện này. Nhưng hiện tại bản thân hắn bị trọng thương, như cá nằm trên thớt mặc người làm thịt, hắn toàn thân không có nửa phần sức phản kháng. Nhưng hiện tại lại rơi vào một cái bẫy sơ khai như thế.

Nghĩ đến hắn đường đường là đệ tử thiên tài của Kiếm Hầu Phủ, không bị U Quỷ Thất kia giết chết mà lại chết trong miệng một đám yêu thú, hắn thấy không cam lòng.

Toản Sơn Thử tựa hồ cũng khá ủy khuất, kêu khẽ vài tiếng, cúi thấp đầu.

Tiết Ngưng Hương trong lòng thấy không đành, vừa ôm nó lên trấn an, vừa do dự nói với Trác Phàm: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Mặc dù nàng đối với Trác Phàm vẫn có khúc mắc, nhưng thời khắc mấu chốt lại như trước đây tìm hắn giúp đỡ.

“Còn có thể làm gì, mau rời khỏi đây thôi!” Trác Phàm chưa lên tiếng, Tạ Thiên Dương đã thúc giục nói.

Trác Phàm cân nhắc một lúc, vội hỏi: “Hiện tại là giờ nào rồi?”

Tiết Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài hang động, mây đen dày đặc, mưa to như trút nước, nàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Không rõ lắm, chắc cũng đã qua một ngày.”

“Vậy sắp đụng phải rồi!”

Trác Phàm thở dài, sắc mặt đặc biệt ngưng trọng: “Dược hiệu của đan dược Ẩn khí tức đã qúa thơi gian, chỉ sợ những thú vật kia từ khi chúng ta vừa tiến vào thì đã phát hiện ra. Hiện tại, đoán chừng chúng đang tập trung từng bầy chạy về chỗ này đây!”

Tạ Thiên Dương giật mình, kinh hãi suýt rớt cằm: “Ngươi nói... Thành bầy?”

Trác Phàm gật đầu, thở dài nói: “Nếu là linh thú cường đại thì đều khinh thường mánh khóe này. Chỉ có Linh thú cấp thấp mới đặt bẫy như vậy, vả lại đại đa số chúng còn hành động theo nhóm.”

Như thể xác minh suy đoán của Trác Phàm, hắn vừa nói xong, trong màn mưa lớn mịt mùng vang lên tiếng gầm rú của dã thú liên tục. Từng cặp mắt màu xanh âm u đang chạy về hướng sơn động.

Nhìn đại khái có tới hơn ngàn cặp mắt.

“Tàn Lang (sói dữ) khát máu!”

Trác Phàm nheo mắt thở dài: “Xong rồi, Tàn Lang khát máu tuy là linh thú cấp hai, nhưng số lượng đông đảo, Lang Vương còn là linh thú cấp ba. Đụng phải bọn nó, coi như linh thú cấp bốn cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào.”

Tạ Thiên Dương kinh ngạc nhìn những cặp mắt lục quang âm u kia đang không ngừng tới gần bọn họ, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ bi phẫn: “Than ôi, bắt đứa con cưng Tạ Thiên Dương Thiên ta đây phải chết ở chỗ này, đúng là trời cao đố kỵ anh tài mà.”

Tiết Ngưng Hương cũng bi thương, Trác Phàm thì vẫn cứ bình tĩnh.

“Tạ Thiên Dương!”

Đột nhiên, Trác Phàm nhẹ gọng nói: “Ngươi lấy thanh kiếm kia ra, giao cho Ngưng Nhi đi!”

“Ngưng Nhi?” Tạ Thiên Dương sững sờ, khó hiểu nói: “Dù Diệu Tinh kiếm của ta là linh binh tứ phẩm, nhưng Ngưng Nhi chỉ có tu vi Tụ Khí tứ trọng, đánh không lại đám thú kia đâu.”

Nói đến đây, Tạ Thiên Dương dường như cảm thấy có vẻ cách phân chia thực lực thông thường cũng không ổn lắm, nhất là sau khi trịnh trọng nhìn qua Trác Phàm một cái, hắn lại bổ sung: “Muội ấy cũng không phải là ngươi, chỉ là Tụ Khí sáu trọng mà thực lực có thể sánh với cùng cao thủ Đoán Cốt Thiên Huyền, mạnh như quái vật nha.”

Trác Phàm bật cười bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Ngưng Nhi cầm thanh kiếm kia nhưng muội ấy không cần liều mạng, chỉ cần có thể đột phá chạy ra bên ngoài là được rồi.”

Nói xong, suy nghĩ của Trác Phàm hơi xoay chuyển, một bình sứ nhỏ xuất hiện ngay trước người hắn, nhưng hắn cũng không có khí lực để cầm lấy nó.

“Ngưng Nhi, bình này là đan dược ẩn khí tức, muội cầm đi.”

Trác Phàm hít sâu, vẻ mặt lãnh đạm: “... Sau khi muội đột phá vòng vây thì hãy dựa vào nó rời khỏi Vạn Thú sơn mạch, nhưng cũng đừng quay về nhà, muội trực tiếp ra khỏi thành đi.”

Tạ Thiên Dương nghe thấy lời này thì khẽ giật mình, giờ hắn mới hiểu được ý của Trác Phàm.

Hai người họ đều nợ Ngưng Nhi quá nhiều, hiện tại đã lâm vào tình cảnh ắt phải chết, thực sự không cần thiết lại liên lụy đến muội ấy. Nghĩ vậy, hắn cũng động tâm, lấy linh binh tứ phẩm Diệu Tinh kiếm vẫn luôn như hình với bóng của hắn ra.

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của hai người, Tiết Ngưng Hương trầm ngâm một lúc, sau đó cầm lấy thanh kiến lao thẳng về phía cửa động.

Thấy cảnh này, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương nhìn nhau mỉm cười, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.



“Như vậy, chúng ta cũng có thể trả hết phần ân tình này rồi. Cho dù chết đi, cũng không còn gì bận lòng!” Tạ Thiên Dương nhếch miệng lên, lẩm bẩm nói.

Trác Phàm sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta thì ngược lại không quan tâm việc báo đáp ân tình, dù bây giờ phải chết, ta vẫn không cam lòng. Có điều, ta chỉ không muốn nha đầu kia lại làm chuyện gì vì ta nữa, chỉ thế thôi.”

“Hừ, lãnh khốc vô tình!” Tạ Thiên Dương bĩu môi hừ lạnh, không thèm nhìn hắn nữa.

Cứ như vậy, hai người trở nên yên lặng, không nói chuyện với nhau, yên tĩnh chờ đợi bầy sói khát máu kia xông vào rồi xâu xé nuốt chửng hai người.

Tuy nhiên, đúng lúc này, từng tiếng gào thét thảm thiết đột nhiên vang lên, vết máu bắn tung tóe lên mặt hai người.

Bọn họ không khỏi giật mình, vội vàng nhìn về phía trước, chỉ thấy giờ phút này, Tiết Ngưng Hương đang một người một kiếm đứng ngăn trước cửa động. Những Tàn Lang khát máu thì gầm gừ vây quanh nàng tầng tầng lớp lớp, thỉnh thoảng có mấy con bỗng nhiên xông lên bị nàng một kiếm vung xuống chém đứt đầu.

Bởi vì sơn động chỉ có một cửa ra, cho nên nàng cản ở nơi đó là ngăn lại tất cả bầy sói, một con cũng không vào được!

“Ngưng Nhi, muội làm gì vậy?” Trác Phàm giật mình, hét lớn.

Tiết Ngưng Hương soạt một tiếng, vung thanh kiếm lên. Một vệt sáng màu vàng lóe qua, giết chết ba con sói đói muốn xông lên ở dưới kiếm. Nàng quay đầu nhìn hai người Trác Phàm một chút, nụ cười rực rỡ: “Các huynh xem, chỉ cần ta cố thủ ở chỗ này, thì bọn chúng đều không thể vào bên trong!”

“Đồ ngốc, những con xông lên này đều chỉ là vật hi sinh, Lang Vương tuyệt đối sẽ không để ý sống chết của bọn nó. Nhưng ngươi, sẽ bị bọn nó lôi kéo đến chết!” Trác Phàm không khỏi chửi ầm lên, nhưng trong mắt vô cùng lo lắng.

Tiết Ngưng Hương nhếch miệng cười, lắc đầu không quan tâm: “Lang Vương chỉ là một con dã thú, có thể không quan tâm tính mạng của thuộc hạ nó. Nhưng các huynh là bằng hữu đầu tiên và thứ hai quan trọng nhất của ta kể từ khi ta được sinh ra, ta, sẽ không bỏ mặc các huynh.”

Nói rồi, Tiết Ngưng Hương lại vung kiếm lên chém chết hai con sói đói lao đến. Bởi vì suốt một đường bôn ba mệt nhọc, trên người còn bị thương lại còn cung cấp cho Trác Phàm một lượng máu lớn.

Bây giờ sắc mặt nàng trắng bệch, cơ thể nghiêng ngả trong gió, thậm chí giống như chỉ sau một khắc nữa thôi là nàng sẽ ngã xuống vậy. Thế nhưng ánh mắt nàng lại kiên định đến lạ thường, không hề sợ hãi nao núng.

Tiết Ngưng Hương đang vung kiếm chém giết, cùng với những tiếng kêu gào thê thảm, dưới chân nàng đã đọng thành một mảnh vũng máu, xác những con sói to lớn kia chất đầy trên mặt đất.

Trán nàng đổ đầy mồ hôi, hô hấp càng ngày càng gấp gáp, hai cánh tay sớm đã tê liệt giống như không còn là của mình nữa. Nhưng nàng vẫn vung kiếm, cơ thể lảo đảo.

Trác Phàm nhìn vào thân thể nhỏ nhắn đó thật sâu, trong con ngươi khẽ run lên, trong mắt như có một dòng nước ấm áp đảo quanh.

Bỗng Trác Phàm nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn cảnh tượng phía trước nữa, hít sâu một hơi, trong lòng như đổ máu.

“Trác Phàm!”

Đột nhiên, Tạ Thiên Dương cắn răng, hung tợn nói: “Bây giờ ta mới phát hiện, khốn nạn chứ hai người chúng ta đều mẹ hắn là đồ hỗn đản.”

“Ừm!”

Trác Phàm hừm nhẹ một tiếng, không nói gì. Tạ Thiên Dương liếc hắn, sau đó nhìn Tiết Ngưng Hương đang chật vật trước mắt, cũng học theo bộ dáng Trác Phàm, nhắm chặt mắt lại.

“A!”

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, thể lực Tiết Ngưng Hương bởi vì không chống đỡ nổi nữa, chỉ một chút lơ là đã bị một con sói cắn trúng cánh tay cầm kiếm, khiến nàng ngã nhào.

Tiếp đó lại có một con sói nhào lên, cắn vào cánh tay còn lại của nàng. Nàng muốn phản kháng nhưng không gượng dậy nổi. Không chỉ vì bị hai con sói đói kia áp chế, mà thể lực của nàng cũng đã bị tiêu hao đến cực điểm, không còn một chút sức lực nào nữa.

Cho dù bị hai hàm răng sắc bén cắn xuyên qua cánh tay, máu tươi chảy ròng ròng, nàng cũng hoàn toàn không có cảm giác.

Trác Phàm và Tạ Thiên Dương sớm đã đoán được kết quả này, nhưng bọn hắn vẫn nhắm chặt hai mắt không nhìn đến nàng. Bởi vì bọn hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng nha đầu này bị đàn sói cắn xé.

Chỉ có hàm răng của bọn họ vẫn đang cắn thật chặt, trong tai không ngừng truyền đến tiếng đàn sói gầm gừ, và tiếng hô hấp mong manh của Tiết Ngưng Hương.

Nếu có thể, bọn họ thật sự muốn bịt chặt cả hai tai để không nghe thấy tiếng xé nát da thịt kia.

Wo uo uo...

Như để ăn mừng thành công của cuộc đi săn, bầy sói đồng loạt ngửa mặt lên trời thét dài, một con Lang Vương to gấp ba lần những con sói khác, nện bước ung dung, chậm rãi đi đến trước người Tiết Ngưng Hương, ánh mắt khát máu.

Lang Vương liếm hai cái răng nanh trước miệng, rống to một tiếng, miệng há to như chậu máu, định táp tới Tiết Ngưng Hương. Nhưng Tiết Ngưng Hương dĩ nhiên đã mê man bất tỉnh, mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Trác Phàm và Tạ Thiên Dương đều cắn chặt răng, không muốn mở mắt ra nhìn.

Rống!

Đột nhiên, một tiếng gầm lớn rung trời phát ra từ phía sâu trong Vạn Thú sơn mạch. Tiếng ầm ầm như sóng biển, xẹt qua bên tai mọi người. Trác Phàm và Tạ Thiên Dương chợt nghe thấy âm thanh rống to, còn chưa kịp giật mình thì đã bị ngất đi.

Mà những Tàn Lang khát máu kia tròng mắt co rụt lại, cũng bất tỉnh ngay lập tức, hàng nghìn con sói bịch bịch ngã xuống thành một mảng lớn. Chỉ có Lang Vương đang không ngừng run rẩy, tròng mắt sợ hãi.

Nhưng trước khi nó kịp co cẳng chạy trốn, một ngọn lửa màu lục lam đã hóa thành một đường thẳng trong nháy mắt quét qua khu vực này. Tất cả Tàn Lang khát máu, sau khi bị hỏa quang kia vụt qua thì hoàn toàn hóa thành hư vô.



Cho dù là linh thú cấp 3, Lang Vương thị huyết, cũng trợn trừng nhìn ánh lửa xẹt qua đầy sợ hãi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng không biết vô tình hay cố ý, ba người Trác Phàm đều bình yên vô sự dưới ngọn lửa đó. Có điều ba người vẫn đang hôn mê mà thôi...

“Trác Phàm!”

Trong mê mang bên tai Trác Phàm giống như nghe thấy có người đang gọi tên hắn, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mông lung, bò dậy nhìn xung quanh.

Đây là một nơi sương mù dày đặc, không biết là chỗ nào!

Nhưng ngay sau đó hắn đã ý thức được, không phải hắn đang bị trọng thương sao? Vì sao có thể hoạt động tự nhiên được rồi?

Đột nhiên, hai ngọn lửa màu xanh dấy lên. Trác Phàm chợt quay đầu nhìn qua chỗ ấy, chỉ thấy một bóng người mang trường bào màu xanh đang đứng trên không giữa hai ngọn hỏa quang, mà phía trên áo bào xanh của người đó, tựa hồ cũng có ngọn lửa màu xanh đang rực cháy.

“Ngươi tên là Trác Phàm, ta nghe hai tiểu gia hỏa kia gọi ngươi như vậy!” Bóng người màu xanh cười khẽ nói. Nghe giọng là một vị đại hán trung niên, nhưng không thấy rõ dáng vẻ của người đó.

Trong lòng Trác Phàm nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi không cần biết.” Bóng người màu xanh lắc đầu, thản nhiên nói: “Nơi này là địa bàn của ta, chỉ có ta được hỏi ngươi!”

“Trác Phàm, ngươi đến Vạn Thú sơn mạch làm gì?” Bóng người màu xanh hỏi.

Trác Phàm trầm ngâm chốc lát nói: “Bắt linh thú, Luyện Ma vật!”

“Linh thú gì?”

“Linh thú Cấp sáu, Lôi Vân Tước!”

“Ngươi muốn bắt nó làm cái gì?”

Nghe lời này, hai mắt Trác Phàm đảo quanh, thản nhiên nói: “Bắt linh thú còn có thể làm gì, đương nhiên là vì đề cao thực lực rồi!”

ầm!

Bỗng nhiên, một tiếng vang lớn phát ra, Trác Phàm lập tức cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, đầu hắn như muốn nổ tung.

“Ha ha ha...” Lúc này, người kia cất tiếng cười to: “Tiểu gia hỏa, đây là trong không gian ý thức của ngươi, nếu ngươi nói dối, ta phát hiện ra rất dễ dàng đấy.”

Tròng mắt Trác Phàm không khỏi co rụt lại, giương mắt nhìn bóng người trên không trung, cực kỳ kinh hãi.

Người này có thể xâm nhập vào không gian ý thức của người khác bằng ý thức, thực lực như thế sớm đã vượt qua phạm trù Thần Chiếu cảnh. Thậm chí, đã vượt quá Phàm giai.

“Ngươi là... Thánh Vực...” Trác Phàm hít sâu, cảm thấy kinh dị nói.

Hắn vạn lần không nghĩ đến, ở Phàm giai thế mà có thể gặp phải Cao Thủ Thánh Vực.

Người kia hình như cũng không ngờ được Trác Phàm sẽ nói ra hai chữ “Thánh Vực”, không khỏi sững sờ, sau đó gật đầu nghiêm túc nói: “Ngươi quả nhiên không phải người bình thường, thế mà biết cả Thánh Vực, còn có thể bày ra trận thức Thượng Cổ, tế luyện Huyết Anh nữa...”

Trong lòng Trác Phàm kinh hãi, tất cả những việc hắn làm đều bị người này bí mật giám thị biết được, hơn nữa còn biết cả Huyết Anh.

Sự tình về Huyết Ma lão tổ, đã xảy ra rất lâu rồi, tại Thánh Vực cũng không có mấy người biết đến. Cho dù hắn đường đường là Ma Hoàng, nếu không phải nhờ có Cửu U Bí Lục, thì những thứ Thượng Cổ này, hắn cũng sẽ không biết rõ ràng được.

Nhưng...

“Ngươi... rốt cuộc là ai?”

“Ta đã nói, ở chỗ này ngươi không có quyền đặt câu hỏi!” Người áo bào xanh lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi muốn tìm Lôi Vân Tước, nói thật!”

Trác Phàm trầm ngâm một lúc, biết không có cách nào giấu diếm người đó, nên nghiêm túc nói: “Ta muốn đến chỗ vực thẳm vách núi Lạc Lôi Hiệp, tìm kiếm di tích Thiên Đế, ta cần Lôi Vân Tước giúp ta ngăn cản tử lôi!”

“Cái gì?”

Người kia dường như cũng không ngờ rằng câu trả lời của Trác Phàm sẽ thế này, nhưng hắn nhanh chóng cười phá lên, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt: “Ha ha ha... Tốt, quá tốt. Đó là một nơi tốt đấy, ngươi nên đến đó!”

Vừa dứt lời, bụp một tiếng, người kia đột ngột biến mất, tiếp đó lại xuất hiện ngay trước mặt Trác Phàm. Trác Phàm căn bản không kịp phản ứng, giât mình kinh hãi. Nhưng cảm thấy người nọ không có địch ý nên hắn cũng không dám cử động.

Phụt!

Người kia nhẹ nhàng điểm lên trán Trác Phàm, trong phút chốc, một ngọn hỏa diễm màu xanh hiện lên trên trán hắn rồi biến mất vào trong. Nhưng Trác Phàm lại cảm thấy một cỗ ôn nhuận, tiến vào từ đầu hắn.

“Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, lão phu và ngươi có duyên, đưa ngươi chút lễ vật, hi vọng sau này phần lễ vật này có thể giúp được ngươi!”

Người nọ lại biến mất, giọng nói vẫn vang vọng lại quanh quẩn bên tai Trác Phàm: “Muốn tìm Lôi Vân Tước, ngươi cứ tiến vào khu vực thứ ba cách đó ba ngàn dặm là được. Có thể thuần hóa nó hay không, phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, ha ha ha...”
Advertisement
';
Advertisement