Soạt!
Một bóng dáng màu đỏ chợt thoáng qua, chốc thấy bóng dáng của Trác Uyên xuất hiện chỉ trong tích tắc, nhưng con mắt bên phải của hắn lại lóe lên một vòng ánh sáng màu vàng kim, ngay sau đó đã không thấy người đâu nữa.
Cũng vào lúc này, vèo một tiếng, một luồng ánh sáng màu vàng đất vạch ngang giữa trời như một tia sao băng, lóe lên rồi biến mất. Đến bóng người cũng chẳng thấy rõ, biết mất không một dấu vết.
Cách đó hai dặm, Trác Uyên lại xuất hiện, quay lại nhìn thì thấy luồng ánh sáng vàng đất kia đang theo ngay phía sau, hắn không khỏi nghiến chặt răng, ho khan hai tiếng, khạc ra vài ngụm máu đỏ thẫm, sau đó tiếp tục thi triển Di Hình Hoán Vị rồi biến mất.
Bằng cách này, Trác Uyên liên lục thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần hiện ra là dịch chuyển được hai dặm đường. Sau lưng hắn là cái đuôi màu vàng đất vẫn đang một mực đeo bám, không cách nào có thể cắt được.
Đó chính là Hoàng Phổ Thiên Nguyên vẫn luôn theo sát phía sau hắn!
Ba ngày nay, hai người cứ ngươi rượt ta trốn suốt ba ngày, đi được hơn cả ngàn dặm!
Miệng vết thương trên ngực cứ rỉ máu không ngừng, vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt đi. Nhưng hắn vẫn kiên trì dịch chuyển liên tục, không có thời gian cho cơ thể được nghỉ ngơi. Vì hắn biết, rằng chỉ cần chậm trễ trong giây lát thôi, tên quái vật phía sau sẽ ngay lập tức bắt kịp, và xé xác hắn thành trăm mảnh.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên không khỏi cười khổ một tiếng, bất lực lắc đầu.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng coi thân Cửu Long Kim Cang ra gì, chỉ sợ một khi Hoàng Phổ Thiên Nguyên đạt được đến cảnh giới cao nhất của Cửu Long thì lão ta sẽ đột phá Hóa Hư cảnh, như vậy hắn không thể nào đánh lại lão ta được, hơn nữa dù gặp cũng chỉ có thể chạy trốn.
Nếu tám mảnh Long Hồn đó giúp lão ta đạt đến Thần Chiếu Cảnh tầng cao nhất thì hắn vẫn có cách ứng phó. Dù Địa Long có mạnh đến mấy cũng đâu bằng thánh thú Kỳ Lân Cước được!
Khi cánh tay Kỳ Lân của hắn hiện thân, đó chắc chắn là Thiên Trụ giáng thế nện thẳng vào lão ta, không chết cũng tàn phế, có gì đâu mà khó đối phó?
Sự thật đúng là vậy, nếu Kỳ Lân Cước xuất hiện, thân Cửu Long Kim Cang của Hoàng Phổ Thiên Nguyên sẽ lập tức bị áp đảo, đập thẳng xuống đất, nửa cái mạng cũng không còn.
Nhưng Trác Uyên đã để sót một chi tiết, đó là sau khi thân Cửu Long Kim Cang được hòa cùng với rễ bồ đề thì sẽ có biến đổi, bất thình lình xuất hiện một tiếng rồng gầm rú đến xoay chuyển trời đất, có được tuyệt chiêu hồi máu nghịch thiên. Nếu cứ như vậy, thân Kim Cang sẽ trở nên bất diệt. Lúc này Trác Uyên có chút rối rắm, không biết phải ứng phó thế nào mới phải!
Nhưng chưa kịp nghĩ ra biện pháp ứng phó thì một đòn tấn công của Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã ập đến. Hai bên đối phó với nhau bằng tất cả thực lực của mình, Trác Uyên sắp phải đón nhận thất bại lần thứ hai trong kiếp thứ hai của mình rồi.
Lần đầu tiên là thua dưới tay Cổ Tam Thông...
Không sai, chính xác là bị đánh bại, trong lòng Trác Uyên cũng thừa nhận. Về thực lực, bây giờ hắn vẫn chưa phải là đối thủ của Cửu Long Kim Cang. Tuy hắn đơn đả độc đấu bại trận, nhưng không có nghĩa là trận đại chiến lần này cũng sẽ như thế.
Với tư cách là Đại quản gia của Lạc gia, là chỉ huy của khối đồng minh, hắn luôn là thỏ khôn đào ba hang, lên kế hoạch trước hành động sau, sao có thể không để lại một kế hoạch dự phòng cho được?
Cho nên lúc ấy hắn kiên quyết chạy trốn mà không màng đến thể diện, chỉ là vỉ muốn giao chiến trường cho những người còn lại. Hắn tin với sức mạnh hùng hậu của các vị cao thủ Lạc gia, cùng với kế sách dụ địch đầu hàng đã thống nhất từ đầu, chắc chắn họ có thể thắng Đế Vương Môn một cách áp đảo.
Kế này chỉ có thể thực hiện khi chiến trường đã mất đi sức mạnh to lớn của Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Nếu không một mình lão già kia càng quét chiến trường, khích lệ tinh thần, thì làm sao kế dụ địch đầu hàng có thể phát huy tác dụng được đây? Chẳng lẽ những người bị dụ dỗ kia không sợ mình vừa tạo phản đã bị lão già quái vật ấy vặt đầu ngay tại chỗ sao?
Cho nên, điều kiện tiên quyết để có thể thực hiện kế hoạch chính là Trác Uyên phải dụ Hoàng Phổ Thiên Nguyên đi!
Nhưng liệu môn chủ của Đế Vương Môn có trúng kế điệu hổ ly sơn của Trác Uyên dễ dàng như vậy không?
Không sai, Trác Uyên chắc chắn lão ta sẽ đuổi theo mà không chút do dự.
Đầu tiên, sau khi đánh bại Trác Uyên, lão sẽ cực kỳ tự mãn với sức mạnh của mình. Hơn nữa hắn lại có vị trí rất quan trọng trong Lạc gia, nên một khi Trác Uyên bị tiêu diệt, Lạc gia cũng sẽ lụi tàn. Nếu để Trác Uyên tồn tại, Lạc gia sẽ như cỏ xanh trên đồng, lửa đốt không tàn. Dù bây giờ có bị đánh bại thì sớm muộn gì cũng sẽ vực dậy trở lại, trở thành một mối họa tiềm tàng.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên nhìn ra điều này, thế nên lão ta muốn nhổ cỏ tận gốc, thừa dịp Trác Uyên bị thương nặng mà lấy mạng của hắn.
Thứ hai, hào quang của Trác Uyên thật sự rất chói mắt, chói đến mức hoàn toàn che đi những mũi dao bén nhọn khác trong Lạc gia.
Trong suốt chặng hành trình của Đế Vương Môn, cứ đối đầu với Trác Uyên là hầu như lúc nào cũng phải chịu thua thiệt. Thậm chí trong mắt các đại cao thủ của Đế Vương Môn, dù là trận đại chiến của hai phe nhưng thật ra lại chẳng khác gì đối đầu với một mình Trác Uyên. Những người còn lại như Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải đều là những cao thủ vang danh nhưng họ lại tự động bỏ qua.
Đã là đom đóm thì sao có thể so bì được với ánh trăng?
Bình thường Trác Uyên đã quá hung hăng càng quấy, lúc nào cũng tỏa ra hào quang mạnh mẽ che mờ mắt chó của biết bao người, không cách nào có thể mở mắt quan sát được, cho nên mới vô tình hoặc cố ý bỏ quên những cao thủ khác trong Lạc gia.
Cho dù có là Lãnh Vô Thường thần cơ diệu toán thì vẫn rơi xuống hàng tầm thường thấp kém.