Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Cái này ..." Tam Cung Phụng ngẩn ra, có chút do dự trong lòng.  

             "Được rồi, nếu đệ không muốn, vậy lão phu hy vọng đệ có thể cứ vậy mà rời đi. Bốn người chúng ta đồng hành cùng nhau nhiều năm như vậy, quả thực lão phu không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn!" Đại Cung Phụng bất lực lắc đầu, thở dài nói.  

             Nghe vậy, Tam Cung Phụng vội vàng xua tay, rồi nói: "Không phải vậy, đại ca, huynh đừng hiểu lầm. Chẳng qua là đệ muốn hỏi một chút, điều mà huynh mới vừa nói, là thật sao?"  

             Trong mắt Tam Cung Phụng lập tức lóe lên ánh sáng nóng bỏng, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc.  

             "Dĩ nhiên, lão phu sống chung với đệ nhiều năm như vậy rồi, đã có lúc nào lão phu nói dối đệ chưa?" Đại Cung Phụng ưỡn ngực lên, bình tĩnh nói: "Lão Tam, thú thật với đệ, Trác Uyên này là một người hùng tài vĩ lược, hắn đã sớm an bài toàn bộ đại cuộc rồi. Đệ nghĩ rằng Đế Vương Môn thật sự có thể đánh thắng được hắn sao? Nhìn chiến cuộc hiện tại đi, bây giờ Lạc gia đã chiếm ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa, cho dù Hoàng Phổ Thiên Nguyên có mạnh thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu lão ta đuổi theo sau hắn thì cũng lành ít dữ nhiều mà thôi. Chắc chắn thiên hạ sẽ là của Trác Uyên, các đại thế gia trong thiên hạ, cũng sẽ bị hắn tiêu diệt. Bao gồm cả những đồng minh này..."  

             Nói đến đây, Đại Cung Phụng chợt nhỏ giọng lạ, sau đó lẩm bẩm nói: "Trác Quản Gia từng tự vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, rằng sau này thiên hạ chỉ biết một nhà duy nhất. Lão phu không lừa đệ, bây giờ nếu đệ đến đây thì biết đâu được  trở thành trưởng lão. Sau này nếu đệ muốn nhảy vào, đoán chừng sẽ không ai muốn nhận đệ!"  

             "Cái gì, một nhà duy nhất thôi sao, đúng là dã tâm của Trác Uyên không hề nhỏ chút nào!"  

             Tam Cung Phụng không khỏi sợ hãi, lão ta âm thầm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới gật đầu mạnh một cái, trên mặt đầy chân thành mà nhìn về phía Đại Cung Phụng nói: "Đại ca, đệ không đành lòng thấy cảnh huynh đệ tương tàn, chỉ hy vọng có thể ở chung một chỗ với đại ca một lần nữa, cùng nhau làm chuyện lớn!"  

             "Được, lão Tam, đây chính là chuyện mà ta mong chờ nhất!"  

             Đại Cung Phụng nắm lấy tay lão ta, mặt đầy vẻ kích động mà gật đầu một cái, sau đó lấy một chiếc bình sứ từ trong người ra, vừa mở nắp bình, một con Huyết Tằm lập tức bò ra từ bên trong, lão ta lạnh nhạt nói: “Đây, nếu muốn vào Lạc gia thì phải uống máu tằm trước, đây là quy tắc."  

             Nhưng, cái này...  

             Tam Cung Phụng có chút do dự, trong lòng lão ta cảm thấy không ổn, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Đại Cung Phụng, lão ta biết, lão ta nhất định phải nuốt thứ đồ chơi này vào.  

             Vừa nghĩ đến khối tài nguyên tu luyện khổng lồ của Lạc gia, Tam Cung Phụng không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy Huyết Tằm nuốt xuống.  

             Đại Cung Phụng thấy vậy, không khỏi cười lớn một tiếng, sau đó hai người nắm tay nhau đi về hướng ngược lại với Đế Vương Môn!  

             Trong lúc này, các ngõ ngách trên chiến trường cũng đang làm giao dịch như vậy. Nói là tình nghĩa huynh đệ nhưng cũng chỉ là dụ dỗ và lôi kéo mà thôi.  

             Dù sao thì những người này đều là người không nhà để về, còn đang rầu rĩ làm sao để có tài nguyên tu luyện trong tương lai. Vừa thấy tòa núi vàng Lạc gia vẫy tay với bọn họ, chẳng phải bọn họ nên ôm lấy cái chân này sao?  

             Hơn nữa có bạn đồng sự trước kia bảo đảm như vậy, bọn họ lại càng thêm tin tưởng hơn!  

             Kết quả là qua là qua một trận đại chiến, còn chưa đến nửa ngày, đám người U Minh Thành lập tức phát hiện có điều gì đó không được bình thường. Tại sao nhóm trưởng lão cung phụng bên mình lại bắt đầu đánh Đế Vương Môn, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn, người lâm trận phản bội đã tăng vọt lên rất nhiều, còn xuất hiện từng nhóm lớn hơn trước đó, điều này không khỏi khiến cho tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt.  

             Một lúc lâu sau, bọn họ mới phản ứng được mà vội vàng lui về!  

             Không thể tiếp tục cuộc chiến này được nữa, vì đối phương nào muốn tiêu diệt bọn họ, rõ ràng là đang từng bước lôi kéo thu phục bọn họ. Nhiều người như vậy, sao mà bọn họ thắng nổi? Chẳng qua là bị đối phương thâu tóm toàn bộ mà thôi.  

             Nghĩ tới đây, Lãnh Vô Thường âm thầm cảm thán trong lòng, chiêu đánh vào mặt tư tưởng của Trác Uyên thật mạnh, thế gian ít thấy.  

             Chẳng qua lão ta không hề biết, rằng rốt cuộc tại sao mà Trác Uyên lại chọn cách đánh vào mặt tư tưởng. Đương nhiên là vì chỉ có vậy thì mới đào được góc tường của nhà người ta, còn đào được một nhóm lớn!  

             "Mau, trở về Đế Vương Môn suy nghĩ thêm kế sách!" Lãnh Vô Thường khẽ cắn chặt răng, hét lớn một tiếng, bên Đế Vương Môn vừa đánh vừa lui, bên Lạc gia thì nhân cơ hội mà đuổi theo.  

             Ba người Quỷ Vương ở đằng xa, nhìn cảnh tượng quỷ dị này cũng hoàn toàn ngây người ra.  

             "Cái này… Là gì đây? Rốt cuộc Lạc gia cho bọn họ thứ bùa chú nào mà kêu gọi đầu hàng nhanh quá vậy!" Quỷ Vương ngơ ngác quay sang hai người, hai người kia cũng mờ mịt mà nhìn lão ta, tất cả đều là không hiểu vì sao.  

             Một lúc lâu sau, Phương Nhất Bái mới thở dài một hơi, lắc đầu: "Kỹ thuật đào góc tường của nhà ai mạnh nhất, cứ tìm Trác Uyên của Lạc gia ở thành Phong Lâm!"  

             Khóe miệng không khỏi nhếch lên, hai người Quỷ Vương nhìn Phương Nhất Bái, lập tức im lặng. Thế nhưng ngẫm lại thì đúng là có chuyện như vậy thật, mặc dù trận đại chiến này không phải do Trác Uyên tự mình ra tay chỉ huy, nhưng nhìn kĩ thì tất cả đều đã được hắn sắp xếp vô cùng kĩ lưỡng.  

             Bên Đế Vương Môn, mọi cơ hội chiến thắng trận đại chiến này đều dồn lên Hoàng Phổ Thiên Nguyên, nhưng Trác Uyên đã có kế chống lại lão ta ngoài sử dụng thực lực của hắn.  

             Hoặc có thể nói nếu quan sát trận chiến này từ trên cao, đường rút lui của hắn còn quan trọng hơn thực lực của hắn rất nhiều!  

             Về điểm này, Trác Uyên nhểnh hơn một chút so với Lãnh Vô Thường.  

             "Ôi, lại là thủ đoạn lấy mình làm mồi câu!" Phương Nhất Bái lắc đầu một cái, lão ta bật cười thành tiếng: “Tiểu tử Trác Uyên kia từng dùng chiêu này ở Bách Gia Tranh Minh, nhưng lần nào cũng đúng. Lần này lại dùng, Lãnh Vô Thường lại bị qua mặt đến mức trở tay không kịp. Cho dù Trác Uyên không có ở đây thì hắn vẫn vô cùng âm hiểm quỷ quyệt, có thể chi phối thắng cuộc của cả chiến trường!"  

             "Vậy nếu theo ý của ngươi, vừa nãy hắn chỉ giả vờ thua thôi sao?" Ánh mắt Quỷ Vương khẽ híp lại, lão ta xoay người đuổi theo hướng mà hai người Trác Uyên biến mất: "Nếu thật sự như lời ngươi nói, chắc chắn hắn sẽ có cách đối phó với Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Chỉ là lão phu hơi tò mò về cách mà hắn lấy được thân Cửu Long Kim Cang kia. Có lẽ đối thủ của chúng ta, chính là Trác Uyên!"  

             Phương Nhất Bái và Tư Mã Huy nhìn nhau, khẽ gật đầu, cũng rối rít nhấc chân bay lên, đi theo để xem xét tình hình quân địch...

Advertisement
';
Advertisement