Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lệ Kinh Thiên há miệng cười lớn, máu từ trong miệng trào ra. Hoàng Phổ Phong Lôi lập tức cứng đờ người ra, muốn khóc nhưng lại không nặn ra được một giọt nước mắt nào, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lệ Kinh Thiên, cái tên bụng dạ hẹp hòi nhà ngươi, chỉ vì một chút chuyện tầm thường nhỏ nhặt, mà ngươi ghi hận cho đến bây giờ!"  

             "Có thể đối với ngươi đấy là chuyện tầm thường nhỏ nhặt, nhưng đối với lão phu mà nói, là cả đời khó quên! Con đường tu luyện của ta không có hồi kết, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ gièm pha, kể cả ngươi cũng vậy!" Mi mắt Lệ Kinh Thiên khẽ run lên, lão ta gắng kìm nén cơn đau kịch liệt, nghiến chặt răng quát lớn.  

             Hoàng Phổ Phong Lôi nhìn lão ta chăm chú, một lúc sau mới đột nhiên bật cười thành tiếng, thở dài nói: "Ài, là lão phu sai rồi, lão phu sai rồi..."  

             Nói xong, lão ta dần dần khép mắt lại, vẻ mặt hung tợn ban đầu, đã từ từ trở nên dịu dàng hơn. Xem ra trước khi chết, lão ta đã trút bỏ được ân oán, trong lòng cũng không có quá nhiều vướng bận!  

             Lệ Kinh Thiên quay đầu nhìn lão ta, khóe miệng bất giác nhếch lên thành một đường vòng cung trông vô cùng thỏa mãn.  

             Tuy Hoàng Phổ Phong Lôi là đại cung phụng của Đế Vương Môn, nhưng cả đời này lão ta là người cố chấp, chết cũng phải giữ thể diện, tuyệt đối không nhận sai về mình. Nhưng những gì vừa rồi lão ta nói lại biến tướng nhận sai với Lệ Kinh Thiên.  

             Bởi vì Lệ Kinh Thiên thật sự đã đánh bại lão ta, không còn là phàm phu tục tử bị lão ta dễ dàng giải quyết trong vòng mười chiêu nữa!  

             Khả năng tu luyện của Lệ Kinh Thiên vốn chưa đạt đến giới hạn như lời lão ta quả quyết...  

             "Ta... Thắng rồi ..." Lệ Kinh Thiên từ từ khép mắt lại, đầu rũ xuống, thân thể đột nhiên rơi xuống dưới theo nửa người của Hoàng Phổ Phong Lôi.  

             Đúng lúc này, Tạ Thiên Thương bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt lão ta, nhanh chóng ôm lấy lão ta, sau khi giơ tay lên thăm dò hơi thở một hồi, hắn ta mới yên tâm, ánh mắt nhìn lão ta tràn ngập sự kính trọng.  

             Trong mắt một tên si mê võ thuật như Tạ Thiên Thương, sự kiên trì không ngừng nghỉ của Lệ Kinh Thiên chính là tấm gương để hắn ta tiến bộ!  

             Một ngày nào đó, hắn ta cũng sẽ đánh bại được đối thủ cả đời này của mình thôi!  

             Trong mắt hắn ta khẽ lóe lên một tia sáng, Tạ Thiên Thương nhìn về phía Trác Uyên, trên mặt tràn đầy hiếu chiến, hắn ta cất giọng quát lớn: "Trác Uyên, lão Lệ không sao cả, chỉ là bị thương nặng quá nên mới ngất đi thôi!"  

             Nói xong, Tạ Thiên Thương ôm Lệ Kinh Thiên bay xuống đồn đóng quân bên dưới.  

             Trác Uyên nghe được tin này, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm rất nhiều, chỉ là ánh mắt Tạ Thiên Thương nhìn hắn, cứ khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.  

             Tiểu tử này, sao cứ dùng ánh mắt nhìn kẻ địch mà nhìn ta thế này, thật đúng là địch bạn khó phân!  

             Trác Uyên lắc đầu cười khổ rồi lại quay sang nhìn Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang đứng trước mặt, lạnh nhạt nói: "Trận chiến giữa lão Lệ và Hoàng Phổ Phong Lôi đã kết thúc, là đại tướng được coi trọng nhất giữa hai phe chúng ta, coi như cũng phân định được thắng bại rồi. Chỉ có điều, kết quả này lại khiến người ta có hơi thương cảm!"  

             "Có gì mà thương cảm, thắng làm vua thua làm giặc, sức mạnh là trên hết! Đại cung phụng chết, là do thực lực của lão ta không đủ mạnh mà thôi. Lão phu không cảm thấy đáng thương chút nào, ngươi có gì mà buồn chứ?" Vẻ mặt của Hoàng Phổ Thiên Nguyên vô cùng bình tĩnh, lão ta lạnh lùng cất giọng.  

             Trác Uyên thở dài một hơi, rồi bình đạm nói: "Ta không phải buồn thay cho đại cung phụng của các ngươi, chỉ là câu chuyện của lão Lệ, khiến cho ta rất là xúc động. Đây thực sự là một câu chuyện đáng buồn, mấy mươi năm trước ra vẻ, mấy mươi năm sau tự vả! Xem ra cái câu bộ tịch rồi cũng tự vả thật sự rất có lý, quả báo không sai!"  

             “Vậy thì Trác quản gia nên cẩn thận, đây chẳng phải là phong cách trước đây của ngươi sao?” Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười khẩy một cái, nói bằng giọng quái dị.  

             Trác Uyên gật đầu như hiểu ra, bất giác sờ mũi, hắn đáp: "Đúng vậy, qua lời dạy dỗ này của lão Lệ, ta quyết định từ nay về sau, không những phải giết người cố ra vẻ với ta, mà ta cũng không thể bỏ qua cho những kẻ đang cố ra vẻ kia. Đúng rồi Hoàng Phổ môn chủ, ta từng ra vẻ với ngươi chưa?”   

             “Đương nhiên, nhưng mà ngươi có giết được ta không?” Hoàng Phổ Thiên Nguyên cau mày, nói bằng giọng điệu chế giễu, khiêu khích.  

             Trác Uyên vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt lão ta, không nói tiếng nào, nhưng sau đó mắt hắn lập tức đanh lại, lóe lên một luồng sát khí, thân hắn lao vụt đi, bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt lão ta. Tay phải tỏa ra ánh đỏ, bất ngờ chộp lấy!  

             Tròng mắt không khỏi co rút lại, Hoàng Phổ Thiên Nguyên còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì cú đấm đó đã giáng mạnh vào ngực lão ta, đánh lão ta văng ra xa.  

             Rầm!  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên giống như một quả đạn pháo được phóng đi, chỉ trong một hơi đã xuyên qua ba dãy núi, bỗng chốc khiến nhiều đỉnh núi đều đổ sập xuống. Khói bụi mịt mù bốc lên như một cơn lốc, nháy mắt che phủ cả một vùng trời.  

             Bóng dáng của Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã biến mất trong đống đất đá đổ nát kia.  

             Trác Uyên lạnh lùng nhìn mọi thứ bên dưới, khóe miệng vẽ ra một nụ cười quái dị, bình đạm nói: "Người mà Trác Uyên này muốn giết, thì còn có thể sống được sao?"  

             “Môn chủ!” Nhìn thấy uy lực của cú đấm này, đám người Đế Vương Môn không khỏi lo lắng, vội vàng kêu lên. Nhưng mà, trong đống đổ nát đó vẫn im lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.  

             Thế nhưng, ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã bị một chưởng của Trác Uyên giết chết mà cảm thấy không còn hi vọng, thì lập tức có một điệu cười giễu cợt quái dị phát ra từ trong đống đổ nát đó: "Ha ha ha… Trác Uyên, đây là uy lực một chưởng của ngươi đó sao, chẳng qua cũng chỉ có như thế!"  

             Lông mày vô thức nhướng lên, dường như Trác Uyên đã ngờ trước được chuyện này, hắn vẫn bình tĩnh gật đầu rồi mỉm cười đáp: "Quả nhiên là như thế, thân Cửu Long Kim Cang đúng là danh bất hư truyền. Thế thì trận tiếp theo, chính là trận chiến giữa hai người chúng ta, vương đối vương, bắt đầu đi!"

Advertisement
';
Advertisement