Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Môn chủ, cứu ta!”  

             Sau khi nhìn thấy nụ cười dữ tợn của Lệ Kinh Thiên, Hoàng Phổ Phong Lôi cũng khó mà có thể giữ nổi cái phong độ già của mình, lão ta không kìm được mà lập tức gào giọng cầu cứu.  

             Nhưng vào lúc này, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang đứng đối diện với một tuyệt thế cao thủ là Trác Uyên, nên đâu dễ dàng gì mà rời khỏi vị trí để cứu lão ta được?  

             Vả lại trận đại chiến này, chỉ cần hạ được Trác Uyên, cũng đồng nghĩa với việc sẽ thắng hoàn toàn. Hoàng Phổ Thiên Nguyên tự ngẫm với mình rằng, lão ta sẽ không vì tính mạng của một cung phụng, mà bỏ lỡ chiến thắng sắp sửa cận kề, cho dù người đó có là đại cung phụng đi chăng nữa.  

             Cứ như vậy, đại cung phụng thì liên tục thảm thiết gào thét cầu cứu, nhưng cũng không đổi lại được một cái ngoái nhìn của Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Vì ngay bây giờ, trong mắt của vị môn chủ này, chỉ có mỗi Trác Uyên đang đứng đối diện mà thôi.  

             Ngược lại, dường như Lãnh Vô Thường đã sớm lường trước được tình huống bế tắc này rồi, vậy nên khi Hoàng Phổ Thiên Nguyên hành động, lão ta cũng lập tức hô hào mọi người cùng nhau xông lên trước ứng cứu.  

             Cản một mình môn chủ thì cũng dễ dàng thôi, nhưng làm sao lão ta có thể cản được nhiều người như vậy?  

             Cứ như vậy, khi hai người Trác Uyên và Hoàng Phổ Thiên Nguyên đối diện với nhau, thì đã có mấy chục vị cường giả Thần Chiếu Cảnh và cao thủ Thiên Huyền nhanh chóng lao đến chỗ của Hoàng Phổ Phong Lôi. Đặc biệt là hai mươi mấy cung phụng của Đế Vương Môn kia còn chạy nhanh hơn cả thỏ.  

             Lão đại sắp không bảo toàn được mạng sống rồi, sao bọn họ không gấp cho được?  

             Trác Uyên nhìn về phía đám người đó, dưới chân hắn khẽ nhúc nhích, Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy vậy cũng bắt đầu cử động, dường như đang muốn nói rằng, hôm nay Hoàng Phổ Thiên Nguyên này đã chú ý đến hắn rồi.  

             Trác Uyên bất giác nhoẻn miệng nở một nụ cười lạnh nhạt, rồi bình tĩnh trở lại, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, như thể hắn hoàn toàn không hề lo lắng chút nào vậy.  

             Vù vù vù!  

             Tiếng gió như xé toạc bầu trời, phía trước những cao thủ Thần Chiếu Cảnh đang gấp rút chạy lên tiếp viện kia đột nhiên xuất hiện một đám người cố tình ngăn cản bọn họ lại.  

             Nhìn về phía đó, thì ra chính là hai phu thê Cừu Viêm Hải và Ma Sách Tứ Quỷ, chính giữa còn có Tiềm Long Các, Kiếm Hầu Phủ và những cao thủ Thần Chiếu Cảnh bị thu phục.  

             Ở một hướng khác, U Minh Thành dẫn đầu các cao thủ Thiên Huyền, cũng đều bị mấy người mụ mụ chặn lại.  

             Đây đều là do Trác Uyên sắp xếp, hắn cũng chỉ giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó là đừng để cho những người không liên quan làm phiền lão Lệ đánh nhau! Như thế thì thủ lĩnh của hai bên mới có thể suôn sẻ mà đối đầu với nhau được.  

             Lãnh Vô Thường vuốt bộ râu dài của lão ta, sau đó ngẩng đầu nhìn cục diện trước mắt, nhưng lại chợt thở dài một hơi, lão ta bất lực lắc đầu: “Ài, chẳng quan trọng hôm nay ai thắng ai thua, nhưng đại cung phụng cũng khó có thể bảo toàn được tính mạng của mình rồi!”  

             Vừa dứt lời, cuối cùng Lệ Kinh Thiên cũng xông tới trước mặt Hoàng Phổ Phong Lôi, hắc khí quanh thân lão ta đã đạt đến cực thịnh.  

             Hoàng Phổ Phong Lôi thấy vậy, vẻ mặt lập tức tái đi, nhưng khi nhìn thấy quân chi viện đều bị chặn lại hết, trong phút bất lực, lão ta chỉ còn cách tự mình tìm đường sống. Thế là lão ta gào lên một tiếng, khắp người lại tỏa ra luồng ánh sáng màu vàng, lão ta ráng liều một hơi cuối cùng, tức giận quát lên: “Lệ Kinh Thiên, đừng có mà ức hiếp người quá đáng, hôm nay lão phu liều một phen sống chết với ngươi!”  

             “Ha ha ha…Đúng ý ta!” Lệ Kinh Thiên ngẩng đầu hô to, sau đó hóa thành một con hắc long rồi lao vụt tới chỗ của Hoàng Phổ Phong Lôi!  

             Ầm!  

             Ánh sáng màu đen và màu vàng pha trộn lại với nhau, khiến cả không gian không ngừng rung chuyển. Mọi người đang đối mặt với nhau, nghe được tiếng động này, cũng lần lượt quay đầu nhìn về phía sau, như muốn tìm kiếm kết quả.  

             Mây mù trên không dần dần tản ra, sương mù dày đặc, hai thân ảnh nhuốm đầy máu dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.  

             Khắp người Lệ Kinh Thiên nhiễm một màu máu đỏ thẫm, cả phần ngực đều bị hóp xuống, gân mạch xương cốt nứt ra từng mảnh. Nhưng trong mắt lão ta, vẫn le lói một tia hưng phấn.  

             Ở phía bên kia, vẻ mặt của Hoàng Phổ Phong Lôi trở nên trắng bệch, con ngươi từ từ giãn nở ra, một nửa cơ thể cũng đã hoàn toàn vỡ nát, hơi thở sinh mệnh bị tiêu hao một lượng lớn, khó mà có thể sống tiếp được.  

             Chỉ còn lại một nửa cơ thể đang run rẩy, trôi dạt trên không, trông Hoàng Phổ Phong Lôi tuyệt vọng vô cùng.  

             Lão ta tung hoành trong đế quốc Thiên Vũ cả trăm năm, bất luận thế nào cũng không ngờ được rằng, có một ngày lão ta lại rơi vào kết cục thê thảm như thế này, bại đến tơi bời tan tác!  

             “Lệ Kinh Thiên, ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi phải dồn ta vào chỗ chết như thế?” Khóe miệng lão ta khẽ mấp máy, vẻ mặt cứng đờ nói.  

             Sau khi hít một hơi thạt sâu, cảm thấy ngực đau đến mức không khỏi ho khan một tiếng, nhưng Lệ Kinh Thiên vẫn lộ ra một nụ cười vui vẻ, lẩm bẩm đáp: “Hoàng Phổ Phong Lôi, còn nhớ tám mươi năm trước lúc ta gia nhập vào Đế Vương Môn không? Khi đó ta đấu với ngươi, đánh chưa tới ba chiêu thì đã bại rồi, ngươi còn giở giọng trịch thượng nói với ta rằng, tư chất của ta không tệ, có tư cách ở lại bên cạnh ngươi. Khi đó sức mạnh của ngươi khiến cho ta vô cùng ngưỡng mộ, ta xem ngươi như là thần tượng cả đời này của mình vậy."  

             "Thế nhưng, ba mươi năm sau, ta nhanh chóng luyện thành cấp bảy Hoàng Cực Bá Thể Quyết, khi ta muốn tiếp tục tu luyện, ngươi lại không cho ta công pháp nữa. Ngươi nói ta không xứng, cũng không có tư cách này! Khi đó ta với ngươi cãi nhau một trận, ngươi lại đánh ta đến mức nằm la liệt dưới đất, lần đó ngươi chỉ sử dụng đúng một chiêu. Sau đó, ngươi lại nói với ta rằng, giới hạn của ta đã đến rồi, cho dù có cho ta công pháp, thì cũng chỉ tổ lãng phí mà thôi. Ta, cũng không xứng đi theo ngươi nữa."  

             "Kể từ đó, ta trở thành một khách tọa cung phụng ngoại lai, một mình rời khỏi đoàn cung phụng các ngươi. Nhìn những tài năng tầm thường kia, nhưng bởi vì bọn họ là con cháu trực hệ của Đế Vương Môn, nên có thể tu luyện công pháp hoàn chỉnh, lão tử không phục. Đặc biệt là ngươi nói ta đã đến cực hạn, càng khiến lão tử không phục hơn, cho dù ngươi nói ta là người ngoài thì cũng được thôi! Cho nên từ lúc đó, ta đã coi ngươi như đối thủ cả đời, trong lòng thầm thề rằng, một ngày nào đó, ta sẽ đích thân đánh bại ngươi. Bây giờ, ta đã làm được rồi, ha ha ha..."

Advertisement
';
Advertisement