Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bất giác sợ hãi cả kinh, đám người Mụ mụ chợt thấy một đội ngũ mấy ngàn người xuất hiện ở trước mắt, còn tưởng rằng là bị kẻ thù phát hiện, không khỏi bị sợ mà lảo đảo một cái.  

             Đợi đến khi bình tĩnh nhìn lại, họ mới phát hiện hóa ra người cầm đầu kia là trưởng lão Lạc gia, hai người Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến. Lúc này họ mới yên lòng, thở dài.  

             Khom người đáp lễ từ xa xa, Mụ mụ bình tĩnh, cung kính nói: "Hóa ra là hai vị trưởng lão, có thể gặp các ngươi ở thời khắc nguy nan như vậy, thật sự là quá tốt."  

             "Nào có, hai nhà chúng ta chính là đồng minh. Một nhà gặp nạn, mình tới cứu viện, đây là bổn phận của chúng ta!" Cừu Viêm Hải ôm quyền, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lại nhanh chóng nhíu mày, nghi ngờ nói: "Có điều, Mụ mụ, tại hạ thấy có một chuyện có hơi kỳ quái. Rõ ràng chúng ta đã sớm truyền lại tình báo Đế Vương Môn muốn ra tay với các ngươi rồi, vì sao các vị còn bị động như vậy?"  

             Bất giác hơi thở hơi chậm lại, Mụ mụ cùng các vị lâu chủ liếc nhìn nhau, gò má đều có hơi đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống, không biết trả lời như thế nào cho tốt.  

             Chẳng lẽ nói với hai vị trưởng lão Lạc gia này là chúng ta không tin các ngươi, cho nên mới chậm chạp không quyết định sao?  

             Vậy thì cũng quá lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, dầu gì người ta còn phái người tới cứu viện!  

             Bất giác ho khan một tiếng, Mụ mụ có hơi lúng túng, nhưng vẫn nhắm mắt lấy lệ nói: "Thực không dám giấu giếm, gần đây lão thân này bế quan nhiều ngày, tình báo các ngươi truyền tới là thuộc hạ nhận. Tầm nhìn của họ còn thấp, không biết nặng nhẹ, cho là Đế Vương Môn không dám liều lĩnh với thiên hạ, công khai tấn công Hoa Vũ Lâu ta, nên không coi ra gì. Đợi lão thân này xuất quan biết được, thì đã nguy cấp, không còn kịp rồi! Ai dà, xấu hổ, xấu hổ, khụ khụ khụ..."  

             Mụ mụ lại ho khan mấy tiếng, gò má đỏ bừng.  

             Đây là lần đầu tiên Mụ mụ nói dối ngay trước mặt chư vị lâu chủ như vậy, nhất là còn đẩy trách nhiệm trì hoãn chiến đấu lần này cho một thuộc hạ mà không có chứng cớ, thật sự là làm cho Mụ mụ thẹn đến mức muốn chui xuống đất, gò má nóng lên.  

             Nhưng không có cách, Mụ mụ tuyệt đối không thể thừa nhận đây là sai trái của mình ở trước mặt người Lạc gia, nếu không sẽ tổn hại đến sự tin tưởng của hai bên.  

             Bây giờ họ đã là chó nhà có đám, tuyệt đối không thể từ bỏ cây đại thụ Lạc gia này nữa!  

             "Ồ... Thì ra là như vậy!"  

             Hai người Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến nhìn nhau, cùng kêu lên, nhưng trong lòng lại cười nghiêng ngả. Thật ra thì sau khi nhận được ngọc giản cầu cứu của Hoa Vũ Lâu, Trác Uyên đã đoán được nguyên do trong đó, trong lòng hai người kia cũng biết rõ.  

             Chỉ là Trác Uyên dự tính thâu tóm Hoa Vũ Lâu, hai người bọn họ cũng không tiện giễu cợt họ ngay vào lúc này, miễn cho tổn thương hòa khí, phá hỏng kế lớn của quản gia.  

             Cho nên bọn họ chỉ có thể nín cười trong lòng, giả bộ đón nhận lý do này của lão thái bà, gật mạnh đầu.  

             Chỉ là, nụ cười vô hình trên mặt hai người vẫn mất tự nhiên mà lộ ra.  

             Mụ mụ thấy vậy, dường như đã đoán được hai người đã biết tất cả nguyên do, không khỏi quýnh lên, cứng đờ mà xoay đầu, cuối cùng lại khó khăn mà nhìn về phía ánh mắt chế giễu của hai người họ.  

             Hừ, không nhận tấm lòng, còn hiểu lầm tình báo của chúng ta? Ha ha ha... Bây giờ gặp rủi ro rồi, đáng đời!  

             Mụ mụ tựa như nghe thấy hai tiếng nói, trong lòng khổ sở.  

             Thấy tình cảnh này, một bên, Mẫu Đan Lâu chủ bất giác giận dữ, muốn tìm về sân, hét: "Đúng, Hoa Vũ Lâu chúng ta bị vây công, đã sớm gửi thư cầu cứu, sao bây giờ các ngươi mới đến? Có phải phải chờ Hoa Vũ Lâu chúng ta bị diệt, các ngươi mới xuất hiện hay không? Các ngươi có còn chút hữu nghị giữa đồng minh không?"  

             "Tiểu nha đầu, nếu chúng ta không có hữu nghị giữa đồng minh, thì sẽ không xuất hiện ở nơi này, hừ!"  

             Nói thế nào đi nữa, Cừu Viêm Hải cũng là cao thủ Thần Chiếu, nhìn mặt mũi Trác Uyên mới thừa kính lễ với người Hoa Vũ Lâu, nhưng không ngờ sẽ bị một lâu chủ Thiên Huyền Cảnh chất vấn. Lúc này, trên mặt Cừu Viêm Hải âm u, tức giận hừ một tiếng.  

             Mụ mụ thấy vậy, không dám đắc tội, vội vàng khuyên nhủ: "Cừu trưởng lão bớt giận, Mẫu Đan nóng tính, Cừu trưởng lão đừng để trong lòng!"  

             Tiếp đó, Mụ mụ lại quay đầu, tức giận mắng Mẫu Đan: "Mẫu Đan, mấy người Cừu trưởng lão ngàn dặm xa xôi cứu viện trước, tức là có ý tốt, sao ngươi có thể bêu xấu người ta như vậy, còn không mau nói xin lỗi?"  

             "Hừ, xin lỗi cái gì? Nếu bọn họ có thành ý cứu chúng ta thật, sao chỉ mang ít người đến như vậy, ngay cả Trác Uyên cũng chưa tới? Rõ ràng là không có lòng cứu chúng ta!" Mẫu Đan Lâu chủ cũng bướng bỉnh, hất đầu, quát lên.  

             Cười khẩy một tiếng, Cừu Viêm Hải khinh thường bĩu môi, hung hãn trợn mắt nhìn Mẫu Đan, cả giận nói: "Tiểu nha đầu dốt nát, Trác quản gia của chúng ta bày mưu lập kế, đám dốt nát các ngươi há có thể nhìn thấu?"  

             "Ngươi cũng biết, khi nhận được ngọc giản cầu viện của các ngươi, Trác quản gia đã biết nhất định là bởi vì Bồ Đề Tu Căn lần trước, các ngươi có hiểu lầm với hắn, cho nên mới không tin tình báo của chúng ta. Ban đầu Trác quản gia dặn dò lão phu, đừng vạch trần việc này, để tránh làm khó dễ mặt mũi hai nhà. Nhưng giờ khắc này nha đầu ngươi đã nói như vậy, lão phu không muốn nói cũng không được!"  

             "Hừ, phải thì thế nào, chẳng lẽ hắn trộm bảo vật trấn lâu của Hoa Vũ Lâu ta, mà còn lý luận?" Mẫu Đan Lâu chủ cũng giận dữ lên tiếng, dù người trước mặt là cao thủ Thần Chiếu mạnh mẽ, ngay cả cung phụng các nàng đều phải kiêng kỵ, thì cứ như vậy mà liều lĩnh đất chống đối. Mụ mụ không kéo dừng được, chỉ có thể liên tục than thở, trong lòng lo lắng.

Advertisement
';
Advertisement