Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhưng rất nhanh sau đó, U Minh đã xoay người, nhìn về phía đám người Đại trưởng lão, lớn tiếng nói: "Người của Hoa Vũ Lâu đã trú đóng ở chỗ này, họ hẳn đi phía đó, các ngươi lập tức đuổi theo, chắc còn có thể chặn họ lại!"  

             U Minh tùy tiện chỉ một phương hướng, đám người Đại trưởng lão không khỏi mừng rỡ, vội vàng dẫn người cấp tốc đuổi theo hướng đó. Bởi vì tin tưởng U Minh, hơn nữa còn cách một ngọn núi nhỏ, bọn họ không hề phát hiện ra con mồi mà bọn họ đang đang đuổi bắt ở ngay trước mắt bọn họ, họ cứ như vậy mà dễ dàng bỏ lỡ.  

             Chúng nữ Hoa Vũ Lâu thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, đều nhìn chằm chằm bóng lưng U Minh, không rõ ràng cho lắm.  

             Họ quả thực không nghĩ ra, sao trong U Minh Cốc lại có người ám trợ họ?  

             Nhìn xa xa, thấy bóng dáng đám người Đại trưởng lão đã biến mất, U Minh mới xoay người lại, nhìn về phía đám người Mụ mụ, nói: "Hoa Vũ Lâu chư vị, bây giờ phía đông phía tây đều có người ngựa trú đóng, chỉ có phía nam phía bắc vừa tìm kiếm xong, sẽ không có người đi đến đó, các ngươi có thể chọn một mà đi. Nhưng ta khuyên các ngươi đến phía nam, nơi đó núi cao rừng sâu, rất tốt để ẩn giấu thân hình, mới có lợi đối với các ngươi!"  

             Nói xong, U Minh quay người, muốn rời đi.  

             "Chờ một chút!"  

             Nhưng còn không đợi hắn ta hành động, Mụ mụ đã lớn tiếng gọi hắn ta lại, nghi ngờ nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh, nhưng tại sao ngươi phải cứu chúng ta?"  

             Quay đầu, kỳ lạ mà nhìn họ, U Minh khinh thường cười một tiếng: "Cứu các ngươi? Ha ha ha... Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tội gì ta chó nhà có đám cho các, phản bội gia tộc. Có điều các ngươi truyền thư cho Trác Uyên giúp ta, mà lần này hắn ta thiếu ta một nhân tình!"  

             Dứt lời, U Minh đạp chân bay đi, bay về hướng đám người U Minh Cốc rồi đuổi theo.  

             Đám người Mụ mụ nghe vậy, đầu tiên là sợ run trong chốc lát, tiếp theo là đầy khổ sở, không biết làm sao mà lắc đầu.  

             Không ngờ sức ảnh hưởng của Trác Uyên lớn như vậy, thậm chí ngay cả đối thủ cũng muốn kết giao với hắn ta. Nếu không phải nhìn mặt mũi hắn ta, vậy sợ rằng người tuổi trẻ vừa rồi kia sẽ không giúp họ!  

             Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người càng chua xót, nhất là Mụ mụ Sở Bích Quân.  

             Uy danh của Mụ mụ cũng coi như vang khắp bảy nhà suốt trăm năm, nhưng ở giây phút nguy nan, lại ít người ra tay tương trợ. Không ngờ danh tiếng Trác Uyên lại có thể làm cho người ta phản bội gia tộc mà tương trợ.  

             Sao sự chênh lệch giữa người với người này lớn như vậy chứ?  

             Nhưng họ nào biết, người khiến sự việc hôm nay đã hoàn toàn phá hủy kế hoạch phá vòng vây của Hoa Vũ Lâu họ là U Minh này.  

             Mà người để hắn ta làm như vậy lại là Trác Uyên.  

             Dĩ nhiên, Trác Uyên không chỉ huy hắn ta, nhưng tất cả Trác Uyên làm đã ép hắn ta chỉ có thể làm như vậy.  

             Bởi vì Trác Uyên quét sạch U Minh Cốc, nhất thời làm cho hắn ta biến thành người không có nguồn gốc.  

             Từ khi đó, trong lòng hắn ta đã biết, đầu tiên Trác Uyên đối phó với U Minh Cốc rõ ràng là đang ép hắn ta từ bỏ lòng tin gia tộc ăn sâu bén rễ.  

             Bởi vì một khi U Minh Cốc tồn tại, hắn ta chính là người của U Minh Cốc, để cho hắn ta phản bội gia tộc, dứt bỏ tình nghĩa trong lòng kia là rất khó.  

             Nhưng một khi U Minh Cốc bị phá hủy, toàn bộ U Minh Cốc đã không còn tồn tại. Coi như bây giờ U Vạn Sơn vẫn còn các vị trưởng lão, lấy Đế Vương Môn làm chủ, sai đâu đánh đó, tấn công Hoa Vũ Lâu. Nhưng cuối cùng, tuyệt đối Đế Vương Môn sẽ không giúp bọn họ hồi sinh U Minh Cốc, mà sẽ nhân cơ hội nuốt trọn bọn họ.  

             Cứ như vậy, thật ra thì hắn ta đã không còn gia tộc, chân hắn ta đạp ba con thuyền, bây giờ chỉ có thể đạp hai thuyền, Đế Vương Môn và Trác Uyên.  

             Cho nên bây giờ hắn ta không cân nhắc vì gia tộc nữa, mà muốn cân nhắc đường ra vì chính mình.  

             Đánh bại Hoa Vũ Lâu là vì biểu diễn chiến công cho Đế Vương Môn, mà để cho Hoa Vũ Lâu một con ngựa là muốn đưa nhân tình cho Trác Uyên. Cứ như vậy, cuối cùng dù hai bên ai chiến thắng trong đại chiến tranh đoạt thiên hạ thì hắn ta đều có đất nương thân.  

             Đây chính là kế hoạch của hắn ta, một kế hoạch gián điệp hai mang!  

             "Ai dà, thật không biết cuối cùng, ai có thể làm chủ tử của ta. Ha ha ha..." U Minh bay lượn ở trên không, cười khổ, không ngừng lắc đầu.  

             Mà dưới sự chỉ điểm của U Minh, mấy người Mụ mụ trèo non lội suối, rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của Tứ gia Đế Vương Môn, nhưng đúng lúc đụng phải người tiếp ứng họ trước đó.  

             "Mụ mụ, Trác quản gia bảo chúng ta ở chỗ này chờ đã lâu!" Cừu Viêm Hải ôm quyền, cất cao giọng nói với mọi người...

Advertisement
';
Advertisement