Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đùng!  

             Mắt thấy thần thức chập chờn kia truyền tới, Nghiêm Bá Công không dám khinh thường vội vàng dùng sức mạnh nguyên thần để phòng vệ. Nhưng cuối cùng Nghiêm Bá Công chỉ là Thiên Huyền Cảnh, không đạt tới cường độ thần thức của cao thủ Thần Chiếu Cảnh.  

             Hai người chỉ vừa tiếp xúc thì một tiếng nổ vang nặng nề bỗng nhiên phát ra.  

             Tiếp đó Nghiêm Bá Công run lên, đột ngột bị đánh bay về, phun ra máu đỏ thẫm. Mà Lâm Như Phong đuổi kịp ngay sau đó bỗng nhiên cũng dừng lại, giật mình không dám đi tới trước một bước.  

             Vù vù vù!  

             Ba bóng người thướt tha thoáng xuất hiện ở giữa Mụ mụ và các vị lâu chủ, ngẩng đầu lên nhìn thấy đúng là ba vị cung phụng của Hoa Vũ Lâu đến.  

             Quay đầu nhìn Mụ mụ đã hôn mê bất tỉnh, khí tức rời rạc, một vị cung phụng nghiêm nghị quát: "Người đâu, còn không mau đưa Đại trưởng lão về cứu chữa?"  

             "Dạ!"  

             Trong chốc lát chúng lâu chủ sợ run người sau đó mừng rỡ trong lòng, vội vàng gật đầu. Nhanh chóng đi tới bên cạnh Mụ mụ mang Mụ mụ trở về. Hôm nay có ba vị cung phụng ra mặt, trong lòng họ cũng yên tâm hơn rất nhiều.  

             Mà những người vọt tới như nước thủy triều của phe địch thấy có cường giả Thần Chiếu cản đường thì cũng không khỏi dừng lại, không dám bước lên trước.  

             "Hừ, gan chó các ngươi lớn quá, dám càn rỡ chạy tới Hoa Vũ Lâu của ta!" Ba vị cung phụng đối mặt với mấy ngàn người, ánh mắt lạnh lùng. Người cầm đầu bước lên trước, lớn tiếng tức giận.  

             Nghiêm Bá Công khó khăn đứng dậy, sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng vui mừng mà không sợ, liên tục cười khẩy: "Ha ha ha... Khẩu khí lớn thật, Hoa Vũ Lâu các ngươi là đám nữ nhân mà thôi, có gì không dễ chọc? Ngàn năm qua, nếu không phải có hoàng thất bao che thì các ngươi nghĩ xem đám các ngươi có thể sống sót đến nay sao? Đừng nghĩ đám các ngươi có cao thủ Thần Chiếu là rất giỏi. Tam gia chúng ta có nhà ai không thờ phụng cao thủ như thế? Huống chi người cầm đầu lần này đường đường là Đế Vương Môn!"  

             "Ha ha ha... Không sai, lần này vây công Hoa Vũ Lâu các ngươi là do chúng ta dẫn đầu!"  

             Nghiêm Bá Công vừa dứt lời, một tiếng cười hào phóng bỗng nhiên vang lên, rung trời động đất. Ngay sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, một khí tức mạnh mẽ đột ngột tấn công tới. Sau đó một vị lão già tóc trắng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.  

             Lão già có đôi mắt sáng như sấm chớp, mặt như hài đồng đỏ ửng như mây, khi hít thở giống như núi mây nhả sương mù. Khí tức chảy băng băng ào ạt kia giống như sông biển vỡ đê sẽ dâng trào bất cứ lúc nào, cuốn trôi mọi thứ trước mắt.  

             Con ngươi không nhịn được mà co rút, ba vị cung phụng nhìn lão nhân trước mặt, bất giác đồng loạt hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nói không lưu loát: "Đại cung phụng của Đế Vương Môn, Hoàng Phổ Phong Lôi?"  

             "Không sai, lão phu tới chính là vì giải quyết ba cung phụng Hoa Vũ Lâu các ngươi!" Kiêu ngạo ngẩng đầu, Hoàng Phổ Phong Lôi khinh miệt mà phất tay với ba người, nói: "Lão phu không lợi dụng nữ nhân, cùng lên đi!"  

             Mí mắt hơi run lên, ba người liếc nhìn nhau nhưng trong lòng thấy nghiêm trọng hơn.  

             Mặc dù họ ở núi sâu, hiếm khi đi ra ngoài nhưng uy danh của Hoàng Phổ Phong Lôi như sấm bên tai. Thực lực của Thần Chiếu đỉnh phong rất mạnh mẽ, rất hiếm thấy trên đời. Trong toàn bộ Thiên Vũ, chỉ lác đác vài người có thể đánh với lão ta một trận.  

             Đừng thấy bây giờ họ chỉ có ba người nhưng người mạnh nhất là Thần Chiếu Ngũ Trọng Cảnh mà thôi, cho dù liên thủ thì chắc chắn không có phần thắng. Nhưng thân là cung phụng của Hoa Vũ Lâu, hưởng tài nguyên của Hoa Vũ Lâu mấy chục năm, đối mặt với kẻ địch mạnh xâm phạm họ há có thể bỏ mặc?  

             Mặc dù họ chỉ là nữ nhân nhưng họ là người hết sức trọng nghĩa, thậm chí còn hơn cả nam nhân.  

             Vì vậy sau khi hít sâu hai ba hơi, trong mắt một người cầm đầu đã thoáng qua vẻ kiên định, lộ ra ý chí hẳn phải chết, lạnh nhạt lên tiếng: "Hai vị muội muội, xem ra hôm nay chúng ta phải hoàn thành đại nghĩa!"  

             "Ha ha ha... Vậy thì sao? Sống là thì cùng sống, chết thì cùng chết, thành toàn tình nghĩa tỷ muội gần trăm năm của chúng ta!" Hai người kia nhìn nhau đều sửng sốt cười một tiếng, đồng thanh nói.  

             Người cầm đầu nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ vui mừng.  

             Một khắc sau ba người liếc mắt nhìn nhau, nhìn vào ánh mắt kiên định trong mắt của hai người kia rồi đồng loạt chuyển hướng về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, trên mặt chỉ có chiến ý vô tận, không hề lùi bước.  

             Thấy vậy, Hoàng Phổ Phong Lôi khẽ gật đầu, trên mặt cũng lộ ra sự kính trọng: "Đã sớm nghe nữ nhân Hoa Vũ Lâu đều là người kiên cường khí khái, khăn trùm không thua kém đấng mày râu, hôm nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền, mạnh hơn một vài nam nhân mua danh trục lợi."  

             Hơi híp mắt, Hoàng Phổ Phong Lôi hơi trầm ngâm, cao giọng nói: "Hôm nay lão phu nhường các ngươi ba chiêu là vì kính trọng. Sau ba chiêu, đừng trách lão phu ra tay không nể tình, ra chiêu đi!"  

             "Hừ, nếu các hạ đã nói vậy, vậy ba người chúng ta từ chối thì bất kính!"  

             Biết Hoàng Phổ Phong Lôi lợi hại nên ba người sẽ không ngu mà gắng gượng chống lại, nếu người ta muốn nhường họ ba chiêu, tất nhiên họ vui vẻ.  

             Mặc dù vậy nhưng phần thắng của họ cũng rất ít, nhưng nhỡ thắng thì sao? Dù chịu không nổi nhưng có thể đánh lão ta bị thương khiến lão ta không thể phá trận cũng tốt.  

             Cứ như vậy, dù họ chết thì cũng coi như là có cống hiến với Hoa Vũ Lâu. Đối phương bớt đi một vị cường giả, Hoa Vũ Lâu có thể có thêm cơ hội sống!  

             Nghĩ như vậy, ba người bỗng nhiên nghiêm mặt, kỳ lạ đứng ở vị trí khác nhau, trong tay ấn quyết.  

             Chỉ một thoáng sau, tiếng phượng gáy chim hót đột ngột vang lên, nguyên lực cuồn cuộn chấn động, cuối cùng giữa ba người dần dần có ít sương trắng nổi lên, vọt lên và liên kết với nhau, ngay cả khí tức cũng hợp nhất với nhau càng tăng thêm sức mạnh, đạt tới cảnh giới khí liên kết chặt chẽ.  

             Đồng thời một ảo ảnh băng phượng mơ hồ hiện ra ở giữa ba người, sau đó nó càng ngày càng lớn, cho đến cuối cùng là cao tới trăm trượng, giương cánh, hót không ngừng.  

             Mí mắt hơi run, Hoàng Phổ Phong Lôi thầm gật đầu: "Vũ kỹ hợp thể? Không ngờ ba người các ngươi lại có thể ăn ý như vậy, tam vị nhất thể, tâm thần hợp nhất, thật là hiếm thấy!"

Advertisement
';
Advertisement