Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Phụt!  

             Phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, Mụ mụ oán hận nhìn hai bóng người ở phía trước, nhất là gia chủ Khoái Hoạt Lâm Lâm Như Phong, cắn răng lên tiếng: "Vũ Kỹ Huyền Giai Khoái Hoạt Lâm, Hư Vân Kính!"  

             "Không sai, Hư Vân Kính có thể chuyển hóa tốc độ thân pháp của Khoái Hoạt Lâm ta thành mấy ám kình đánh vào bên trong cơ thể kẻ địch. Công lực càng mạnh thì kình đạo càng nhiều. Cho dù ngươi có băng bảo vệ thì tuyệt đối cũng không đỡ được. Tại hạ bất tài, đúng lúc chỉ luyện đến ám kình tầng hai mươi. Ha ha ha..."  

             Lâm Như Phong khẽ cười, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.  

             Chúng lâu chủ của Hoa Vũ Lâu vội vàng đi tới chỗ Mụ mụ chăm sóc, ánh mắt nhìn về phía hai người Lâm Như Phong và Nghiêm Bá Công của họ tràn đầy hận thù sâu đậm: "Hèn hạ vô sỉ, lại dám âm thầm đánh lén? Các ngươi còn có mặt mũi làm gia chủ Ngự Hạ Thất Gia không?"  

             "Không phải vậy, lão phu vừa mới nói lần này là Tam gia liên hiệp hành động. Dù cùng tấn công thì cũng là bình thường. Huống chi vừa rồi chúng ta chỉ có hai người phối hợp, không phải là một đám người vây đánh, làm sai chỗ nào sao?" Nghiêm Bá Công cười tà ác, nhàn nhạt nói.  

             Chúng nữ Hoa Vũ Lâu giận đến cắn răng nghiến lợi, hai mắt như muốn phun lửa nhưng không nói thêm câu nào.  

             Hung hăng nắm hai quả đấm, Mụ mụ thở hổn hển mấy cái, trong mắt hơi ngưng lại quyết định thật nhanh là không ở lại nữa nên quát lên: "Đỡ ta trở về, mau!"  

             Mọi người sững sờ còn chưa kịp phản ứng, đám người Nghiêm Bá Công lấy lại tinh thần, cười khẩy: "Muốn chạy? Hừ hừ hừ, không dễ dàng như vậy. Tất cả mọi người nghe cho kỹ, bây giờ chúng là rắn mất đầu, cùng tiến lên giải quyết chúng!"  

             "Rõ!"  

             Một tiếng quát to, mọi người đồng loạt vọt lên trước mãnh liệt như sóng biển!  

             Chúng lâu chủ thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, vội vàng đỡ Mụ mụ thối lui vào trong đại trận bảo vệ. Nhưng đúng vào lúc này, hai người Nghiêm Bá Công đã dẫn đầu trước một bước, vọt tới chỗ họ, thủ đoạn hiểm độc đánh về phía Mụ mụ bị trọng thương đang trốn đi.  

             Chỉ cần bắt Mụ mụ, Hoa Vũ Lâu sẽ là một đống sắt vụn bị đánh tan trong vài phút!  

             Chúng nữ thấy vậy thì vội vàng ở bên bảo vệ, chuẩn bị đối địch!  

             Bịch bịch!  

             Nhưng mà dù sao hai người Nghiêm Bá Công cũng đứng đầu một nhà. Hiếm khi gặp đối thủ ở Thiên Huyền Cảnh nên những lâu chủ này vừa lên trước đã bị giết, trong nháy mắt thi thể đã bị đánh bay về, thậm chí không hề đánh trả được một đòn.  

             Tốc độ hai người kia vẫn không giảm, vẫn vọt về phía họ!  

             Cắn chặt răng rồi lại có hai người chuẩn bị lên trước nghênh đón. Nhưng Mụ mụ đột nhiên vung tay lên ngăn cản họ, trong mắt lóe lên vẻ sâu xa.  

             "Mụ mụ!" Mọi người cả kinh, đồng loạt kêu lên.  

             Chậm rãi lắc đầu, Mụ mụ thở dài: "Xem ra hôm nay bà già này khó thoát kiếp này, các ngươi là tương lai của Hoa Vũ Lâu, nhanh lui về đi, sau đó để Thanh Nhi làm lâu chủ. Để bà già này ngăn cản hai lão chết tiệt kia!"  

             "Mụ mụ, đừng!" Mọi người rưng rưng, vẻ mặt bi thương.  

             Mụ mụ hất mạnh tay họ ra, gầm lên: "Thật là một đứa nha đầu không có tiền đồ,  tại sao có thể không thấy rõ tình thế này, bình thường làm lâu chủ như thế nào? Bây giờ chỉ có bà già này mới có thể ngăn bọn họ một lúc, các ngươi đi lên thì chỉ có chịu chết. Lập tức lui về, chờ viện binh đến chúng ta còn có cơ hội thua keo này bày keo khác. Nếu không..."  

             Nói tới đây, Mụ mụ cũng nghẹn ngào.  

             Thật ra thì đến cuối cùng Hoa Vũ Lâu không tránh được kiếp này, Mụ mụ cũng không biết, chỉ làm hết sức thôi.  

             Mọi người thấy ánh mắt kiên định của Mụ mụ, trong lòng chua xót, nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gật mạnh đầu nhịn đau buông tay Mụ mụ ra, lui về Thành Hoa Vũ.  

             Đến đây, Mụ mụ mới lộ ra nụ cười vui mừng nhìn bóng lưng của mọi người, lẩm bẩm: "Bọn nha đầu, sau này nhớ bảo trọng..."  

             "Ha ha ha... Sở Bích Quân, vẫn là ngươi nên bảo trọng trước đi!"  

             Đang lúc ấy thì hai bóng người nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt Mụ mụ, tiếng quát của Nghiêm Bá Công kéo dài.  

             Hai con ngươi của Mụ mụ co rụt lại, Mụ mụ cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ chết chóc: "Hừ, Nghiêm Bá Công, Lâm Như Phong, chỉ cần bà già này còn thở, ta tuyệt đối không cho các ngươi bước vào Hoa Vũ Lâu của ta một bước!"  

             Dứt lời, Mụ mụ bay lên lần nữa, đánh về phía hai người.  

             Nhưng hai người cũng không hề sợ chút nào. Mặc dù thiết nương tử rất có danh tiếng nhưng đối mặt với một người trọng thương, bọn họ còn sợ hãi thì bọn họ còn làm gia chủ gia tộc Ngự Hạ làm gì?  

             Vì vậy lại có một tiếng nổ lớn từ trên trời vang lên, hai người đồng loạt tung một chưởng đánh Mụ mụ.  

             Cú va chạm mạnh làm vỡ tan mọi thứ xung quanh, tốc độ của hai người không giảm mà tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng Mụ mụ đã như diều bị đứt dây, sau khi phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, thì hai mắt tối đen mất đi ý thức.  

             Thân thể trọng thương không lành lặn kia tùy ý rơi xuống đất theo cơn gió, giống như đã chết vậy!  

             "Mụ mụ!"  

             Chúng nữ xoay người lại kêu lên lần nữa, nước mắt chảy ròng, trong lòng đau khổ như dao cắt nhưng họ không có cách nào.  

             Nghiêm Bá Công tiến lên trước hai bước rồi đuổi theo đánh ra một chưởng, cười to, nói: "Ha ha ha... Lão phu muốn đầu của thiết nương tử!"  

             Nhưng mà ngay tại lúc này, một tiếng đùng chập chờn truyền tới nhắm thẳng về phía Nghiêm Bá Công.  

             Thấy tình cảnh này, Nghiêm Bá Công không khỏi co rút con ngươi, nhất thời giật mình!  

             Thần thức giết người, cường giả Thần Chiếu...

Advertisement
';
Advertisement